"Nhiều năm qua ngươi đúng là âm hồn không tan." Tô Thanh Hàn cong khóe miệng, trong giọng nói có vài phần đùa cợt.
Mộ Dung Cảnh Dật cúi người xuống bình tĩnh vỗ vạt áo mới vừa dính bụi bặm, hắn cười cười: "Lúc nàng cần ngươi nhất, ngươi lại ở đâu?"
Con ngươi Tô Thanh Hàn lập tức lạnh lẽo: "Nếu lúc trước ngươi và Ti Mệnh không..."
Nếu không có hắn và Ti Mệnh thì núi Cửu U sẽ không bị hủy, Thiên Đế cũng sẽ không muốn giết Phượng Tê Ngô, mình càng sẽ không…
Trong con ngươi Tô Thanh Hàn chợt lóe lên một ấn ký màu đen, quanh thân có khí đen ngưng tụ, dường như vài phút sau sẽ có ngàn vạn dã thú nhào ra.
Mặc dù nàng biết sư phụ thân mang dị thuật, Thành Lâm An cũng thường xuyên có người tu tiên đi qua, chẳng có gì lạ.
Nhưng bây giờ sư phụ chỉ đứng ở đó đã tỏa ra hơi thở cường đại ép Phượng Tê Ngô không thở nổi và phải lùi lại vài bước.
"Ngươi." Vẻ mặt Mộ Dung Cảnh Dật thay đổi rất kỳ diệu, đầu tiên là khinh thường rồi khiếp sợ, cuối cùng là hiểu rõ: "Ngươi yếu hơn trước kia rất nhiều."
Loading...
"À ~ vậy sao?"
Mộ Dung Cảnh Dật còn chưa kịp mở miệng nói tiếp đã phun ra một hớp máu, quỳ một chân xuống đất, ngay sau đó phá lên cười: "Ta sớm nên nghĩ đến, sớm nên nghĩ đến."
"Nghĩ đến cái gì?" Phượng Tê Ngô đứng thật xa nhưng cũng không kiềm được lòng tò mò của mình.
Chắc chắn Mộ Dung Cảnh Dật quen biết sư phụ, ở giữa còn có một vài ân oán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-ma-quan-rat-cung-chieu-ta/1267275/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.