Chương trước
Chương sau
Hắn vòng qua cái bàn trước mặt rồi bước một bước dài vọt tới bên cạnh Phượng Tê Ngô: "Ta đường đường là một Vương Gia, cưới ngươi, đến trong miệng ngươi lại biến thành phải gả, ngươi gả cho ta, chẳng lẽ còn làm mất thân phận của ngươi?" Mộ Dung Cảnh Dật kích động đến mức nước miếng chấm nhỏ bay ngang.
Phượng Tê Ngô vòng hai tay ôm ngực: "Ngươi, ngươi đừng đến gần ta như vậy, nam nữ thụ thụ bất thân."
Mộ Dung Cảnh Dật hừ lạnh: "Sợ cái gì, đầu tháng sau ngươi chính là Duệ Vương Phi rồi."
"Aiz, ngươi đừng nói lung tung, ta còn chưa đồng ý." Phượng Tê Ngô nhổm người dậy, ghét bỏ đẩy người trước mặt ra.
"Chẳng lẽ ngươi còn dám cãi thánh ý?"
Nhất thời Phượng Tê Ngô cứng họng "Ngươi, ngươi, ngươi phải đi nói với Hoàng Thượng, ngươi không muốn lấy ta để cho người thu hồi ý chỉ."
"Ai nói ta không muốn cưới ngươi, ta đã yêu thương nhung nhớ ngươi đã lâu." Mộ Dung Cảnh Dật nở nụ cười tà mị.
"Ta và ngươi bát tự không hợp, lỡ như gả cho ngươi rồi ngươi khắc chết ta thì phải làm sao, ta vừa mới qua cập kê, ngươi hãy bỏ qua cho ta đi, ta còn muốn sống thêm mấy năm nữa. Đúng rồi, muội muội ta cũng rất thích ngươi, vẻ ngoài cũng xinh đẹp, nếu không ngươi lấy muội muội ta đi."
Mộ Dung Cảnh Dật bị kinh sợ lần nữa, hắn dở khóc dở cười: "Ta khắc chết ngươi?"
"Đúng… đúng vậy, ngươi không nhớ sao, năm ấy trời đông giá rét, ta đang ngồi nghiêm chỉnh ở đình giữa hồ ngắm tuyết, đột nhiên ngươi xuất hiện hù ta ngã xuống hồ, thiếu chút nữa ta đã đi đời nhà ma rồi. May mà… may mà y thuật cha ta tinh xảo nên được cứu ta về từ chỗ Diêm Vương." Mặt Phượng Tê Ngô tràn đầy nước mắt, thật là đáng thương.
Mộ Dung Cảnh Dật che ngực, vòng vo mấy vòng tại chỗ, sau đó ngồi xuống đất: "Ta đã nói với ngươi lúc ấy ta chỉ muốn đùa với ngươi một chút, ai biết ngươi lại…"
Phượng Tê Ngô tiến lên che cái miệng của hắn: "Duệ Vương, nhiều lời vô ích, bát tự chúng ta không hợp, cuộc đời này nhất định là có duyên không phận, ngươi coi như là vì tính mạng của hai chúng ta mà đi tìm Hoàng Thượng nói một chút, AnieNg-webtruyen.com, coi như bỏ hôn sự này đi."
Mộ Dung Cảnh Dật hứng thú nhìn nữ tử không thoa phấn nhưng cũng có dung mạo khuynh thành trước mặt, hắn chậm rãi nói: "Bổn vương, không… phải… ngươi... không… lấy."
Phượng Tê Ngô thấy nói nửa ngày cũng không có chút tác dụng nên cũng tìm chỗ ngồi xuống: "Duệ Vương à, ngươi nói sao ngươi cứ không nghe."
Chỉ có thể dùng hết đạo lý phân tích cho hắn.
"Ngươi xem, nếu ta gả đi mà ngày hôm sau chết mất thì dân chúng nhất định sẽ nói Duệ Vương ngươi khắc chết tân hôn thê tử ở sau ngày tân hôn, không nói ảnh hưởng danh dự của ngươi mà sau này còn ai dám gả cho ngươi."
"Bổn vương nói không phải ngươi không lấy."
"Người si nói mộng." Giọng nam trong trẻo lạnh lùng vang lên. Sau đó cửa sổ bị phá một lỗ, kiếm không biết từ nơi nào tới bay thẳng về phía Mộ Dung Cảnh Dật.
Mộ Dung Cảnh Dật nhẹ gảy mũi chân, bay tới giữa không trung hoàn mỹ tránh thoát.
Sau đó kiếm lại đổi phương hướng, bị người thu vào trong tay áo.
Phượng Tê Ngô bình tĩnh nhìn lại, người tới không phải ai khác, chính là sư phụ của mình.
"Sư phụ, sao người lại tới đây?" Phượng Tê Ngô khéo léo chạy đến bên cạnh Tô Thanh Hàn bên người, kéo tay áo của hắn.
"Đi ngang qua." Hắn vừa nói chuyện vừa hung tợn nhìn Mộ Dung Cảnh Dật.
Đáy mắt Mộ Dung Cảnh Dật thoáng qua vẻ ngạc nhiên, ngay tiếp theo lại lộ vẻ kính sợ, không nghĩ tới sẽ gặp hắn ở chỗ này, hắn lẩm bẩm: “Thì ra là ngươi vẫn luôn ở bên cạnh nàng sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.