Ông Hoàng cùng gia đình Minh Khôi và nhà Phương Hà đang lên kế hoạch bắt chọn ổ bọn bắt cóc, trong đôi mắt ông Hoàng đã dấy lên sự nghi ngờ chuyện này có liên quan đến công ty đang cạnh tranh hợp đồng với công ty của ông, mà trùng hợp đó lại là gia đình con Thoa. Ông Hoàng rất bình tĩnh trong mọi việc chỉ có vú Hồng từ lúc nghe chuyện, bà toàn tự trách mình không chăm sóc tốt cho Cảnh Phi, về phần chú Định cũng đang dàn xếp cùng với ông cho mọi tình huống xấu nhất. Minh khôi và Phương Hà chỉ ngồi một góc, không dám xen ngang cuộc đối thoại của các lão làng, hôm xảy ra chuyện, cũng không biết xui khiến gì mà đúng lúc đó Phương Hà lại về trước còn Minh Khôi lại có việc trên phòng tin học, nên lúc đó chỉ còn mỗi Cảnh Phi. Lúc mọi thứ đã được bàn tính kỹ lưỡng cùng với cảnh sát, ông Hoàng cùng ba Minh Khôi ra xe, theo sau là hai chiếc xe cảnh sát được ngụy trang.
Trời đã sụp tối, tôi đang mơ màng trong giấc ngủ thì bị Đoàn đánh thức dậy, tuy rất mệt nhưng nghe anh gọi, tôi lo là có chuyện gì nên cũng ráng mở mắt he hé nhìn anh, anh nói nhỏ:
- Tôi có cách giúp chúng ta rời khỏi đây.
Nghe đến câu có thể rời khỏi đây, tôi như bừng tỉnh trong cơn mơ ngủ mà hỏi lại anh:
- Không đùa chứ, sao có thể đi ra ngoài được lỡ mà bị bắt gặp, anh lại bị họ đánh thì sao, không được đâu.
Đoàn nhìn tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-loai-bi-thuong/2947679/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.