Cảnh sát đi ra đi vào trong khu biệt thự, họ thông báo tình hình tìm kiếm nhưng vẫn không thu được kết quả khả quan gì. Chỉ có một việc duy nhất mà ai cũng mong là Cảnh Phi vẫn còn sống. Thấp thoáng bóng dáng gầy gò ngồi ở bàn ghế đá dưới gốc cây cổ thụ, nơi mà từng có một cô giáo nhỏ dạy học cho một tên bần. Thấy Đoàn cứ ngồi suy ngẫm ngẩn ngơ một mình, chú Định từ xa đi lại tay vỗ nhẹ vào lưng cậu tuy không nói gì, nhưng chú biết sự im lặng bây giờ là cần thiết cho lúc này. Cảm nhận được sự an ủi từ chú Định, nơi khoé mắt cậu cay cay hình như là sắp không thể kiềm chế được rồi, giọng cậu run rẩy uất ức nói:
- Tối nào con cũng cầu nguyện… nhưng hình như chẳng ai thấu được lời cầu nguyện của con. Con đã hứa sẽ bảo vệ cô chủ… vậy mà cũng không thể làm được.
Ngập ngừng một phút cậu lại nói tiếp:
- Nếu con đủ trưởng thành hơn chắc cô chủ đã không gặp nguy hiểm như vậy!
Chú Định ôm nhẹ cậu vào lòng vỗ về an ủi cậu nhóc nhỏ:
- Là lỗi của người lớn, sao con lại tự trách mình… thôi nào, con trai thì phải mạnh mẽ lên chứ, con cứ khóc suốt như thế khi cô chủ về thì chỉ thấy một con gấu trúc mắt bụp thôi.
Chú Định buông cậu ra rồi dùng hai tay vịnh chặt vào vai Đoàn xoay người cậu lại đối diện ông, giọng nói kiên định san lẫn sự buồn bã từ ông:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-loai-bi-thuong/2947677/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.