Bạch Dương Vĩ ăn vội bát mì, sợ rằng Sở Hòa ban đêm đang ngủ giật mình tỉnh dậy cho nên hắn ăn rất nhanh. Chưa đến hai mươi phút đã ăn sạch bát mì, sau đó vội vàng đi về phòng.
Nhưng vừa mở cửa phòng đã thấy Sở Hòa nằm ở trên sàn, liên tục khóc nức nở.
Bạch Dương Vĩ còn tưởng Sở Hòa ngã từ trên giường xuống. Lập tức chạy đến định ôm cậu vào lòng.
"Sở Hòa! Em làm sao vậy? Bị ngã rồi sao? Có đau lắm không?"
Bạch Dương Vĩ lo muốn chết, còn sợ Sở Hòa bị thương. Hắn muốn đi đến kiểm tra cơ thể của cậu, nhưng lại bị Sở Hòa đẩy ra.
"Oa...hu....hu...oa"
Sở Hòa khóc nức nở, liên tục tránh né không cho hắn chạm vào người mình. Một tay còn giữ lưng quần...
Bạch Dương Vĩ chưa hiểu chuyện gì, lại hỏi.
"Em làm sao thế?!"
Sở Hòa lắc đầu, khóc đến thương tâm.
Lúc này, Bạch Dương Vĩ ngửi thấy một mùi khó chịu bốc lên, lại nhìn đến Sở Hòa sống chết giữ chặt lưng quần.
Hắn nhớ lại lời bác sĩ đã nói, lại nhớ đến thời gian cũng vừa trôi qua một tiếng. Ngay lập tức Bạch Dương Vĩ nhận ra Sở Hòa bị gì.
Bạch Dương Vĩ không ghét bỏ, ngược lại còn xót xa khi nhìn thấy cậu bị như vậy. Hắn tiến đến, nhẹ ôm cậu dỗ dành.
"Ngoan...không phải lỗi do em, không có gì xấu hổ cả. Chỉ là bệnh thôi mà..."
"Oa....hu...hu"
Sở Hòa chán ghét bản thân mình, khóc càng lúc càng lớn hơn. Bạch Dương Vĩ đau lòng muốn chết, hắn chăm sóc cậu không kĩ. Để cậu thành ra như vậy.
Bạch Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-ke-cam-muon-noi-yeu-anh/1057103/chuong-84.html