Tuấn Minh dùng hết sức lực của cái thân già chạy ra ngoài vườn, ông chạy đến trước mặt Sở Hòa. Kích động nói.
"Sở Hòa, cậu chủ gọi con về phòng nghỉ ngơi. Hôm nay con không cần làm việc"
Sở Hòa vì phơi nắng quá lâu nên hiện tại có chút say nắng, lúc cậu ngẩn mặt lên thần trí cũng đã có chút mơ hồ.
Khuôn mặt bầm tím đáng sợ khoan hãy bàn đến, Minh Tuấn rõ ràng thấy trên đôi môi của Sở Hòa đã khô đi rất nhiều, màu sắc cũng rất nhợt nhạt.
Ông nhịn không được đỡ cậu đi từng bước nói.
"Để ta đưa con vào bên trong, hiện tại đừng cứng đầu nữa. Con làm thế cũng chỉ gây thêm khó dễ cho cậu chủ. Ngoan ngoãn về phòng nằm nghỉ đi, tránh làm phiền mọi người."
Sở Hòa cả người mệt lã nhờ có sự giúp đỡ của Tuấn Minh chậm chạp bước vào nhà. Gót chân cũng vì đứng quá lâu mà tê nhức không chịu được. Sở Hòa hiện tại thật sự muốn được nằm nghỉ ngơi một chút.
Lúc cậu được đưa vào phòng khách, đã nghe được loáng thoáng tiếng cãi nhau của gia đình, cậu nghe thấy âm thanh Bạch Dương Vĩ vang lên.
"Được rồi! Chuyện này con hiểu rõ mà"
Tuấn Minh sợ cậu nghĩ nhiều, lập tức đưa cậu về phòng hối thúc.
"Đi ngang qua nhà bếp thì cúi đầu chào mọi người một tiếng là được. Cậu chủ dùng danh dự của mình ra để nói đỡ cho con, đừng lo gì cả"
Sở Hòa mượn sức của Tuấn Minh đi từng bước chậm chạp. Đến phòng ăn thì thấy bầu không khí căn thẳng.
Tiểu Ái Nhi đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-ke-cam-muon-noi-yeu-anh/1057067/chuong-48.html