Bạch Dương Vĩ và Sở Hòa kết thúc chuyến đi chơi của mình bằng hai làn da có chút cháy nắng. Cả hai mang theo tâm trạng vui vẻ trở về thành phố, cuộc vui nào cũng phải đến lúc tàn những ngày bình thường lại quay trở về.
Sở Hòa mỗi ngày đều làm đồ ăn ngon cho Bạch Dương Vĩ và mọi người, mỗi ngày nghe người kia nói về khó khăn của công việc, mỗi ngày dùng hành động an ủi hắn đừng quá sức vì công việc.
Bạch Dương Vĩ cũng rất coi trọng Sở Hòa, thời gian gần đây bọn họ rất thân thiết. Như lúc hai người trở về thời niên thiếu, lúc đó chỉ có hai người bọn họ. Bạch Dương Vĩ cũng chưa có người yêu.
Nhưng Sở Hòa cũng không tham lam được cái này sẽ muốn cái khác. Cả đời này cậu và hắn không thể thành đôi, vậy thì hắn không cần phải quá mức để ý đến cậu.
Cậu dùng tình yêu âm thầm để ở bên hắn, cậu sợ nếu cậu u mê lạc vào thế giới màu hồng do bản thân lầm tưởng thì sẽ dễ bị hắn phát hiện. Sẽ khiến hắn đuổi cậu đi.
Và Sở Hòa thừa hiểu, Bạch Dương Vĩ đối với cậu chính là bạn bè.
Hắn là con người trọng tình trọng nghĩa, cậu biết rõ...nếu để hắn biết người hắn đối xử như anh em tốt lại đi thích hắn. Sở Hòa biết kết cục sẽ như thế nào.
" Sở Hòa! Hôm nay tôi muốn ăn canh trứng"
Sở Hòa đang miên man suy nghĩ thì một giọng nói trầm đục phát ra sau lưng, cậu giật mình quay người qua. Chỉ thấy Bạch Dương Vĩ không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-ke-cam-muon-noi-yeu-anh/1057044/chuong-25.html