Chương trước
Chương sau
Khi Diệp Ngọc Tinh phát hiện mình đang ở trong một tòa lâu đài, thì đã ngơ ngác một lúc. Trong khoảnh khắc tiếp theo, cậu cúi đầu và nhìn thấy cái váy trên người mình.

Diệp Ngọc Tinh: “……”

Nhưng cậu còn chưa kịp phàn nàn, cậu đã nghe thấy một tiếng "này" vang lên từ phía sau.

Diệp Ngọc Tinh quay đầu, nhìn thấy một cô bé mặc trang phục cưỡi ngựa. Cô bé có một mái tóc xoăn màu đỏ dài đến tai, đôi mắt to long lanh, xinh xắn đáng yêu giống như một con búp bê tinh xảo được làm bằng gốm sứ. Điều quan trọng nhất chính là, cô bé này và Percy quả thực như được tạc ra từ một khuôn vậy.

Diệp Ngọc Tinh sửng sốt một chút, nghe thấy cô bé nghiêm mặt nói:

“Này, hỏi anh đó. Anh là người ở đâu vậy?”

Cô bé cau mày, liếc mắt dò xét cậu, giọng điệu kỳ lạ:

“Con người?”

Thấy Diệp Ngọc Tinh không nói lời nào, cô bé lẩm bẩm:

“Chắc không phải là đồ ăn do ai đó trộm về đâu nhỉ?”

Diệp Ngọc Tinh nghe thấy những lời này mà cả người đều chấn động, cậu do dự nhìn cô bé trước mặt:

“Ặc, không phải, anh lạc đường, không cẩn thận đi nhầm thôi. Em gái à, em……”

Cô bé mở to mắt ngắt lời cậu:

“Em gái gì chứ, em tên Percy.”

Y bước đến gần kéo tay cậu:

“Đi với em đi, lỡ bị ai đó phát hiện ở đây thì toi.”

Diệp Ngọc Tinh ngơ ngác bị Percy kéo tay, cậu cúi đầu nhìn thoáng qua phiên bản trẻ con của Percy, không tự giác nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé mềm mại của y.

Percy ngẩng đầu nhìn cậu một cái:

“Không được gọi em là em gái, phải gọi em là Percy.”

Diệp Ngọc Tinh ngơ ngác trả lời y:

“Ừm, Percy.”



Percy chớp mắt nhìn cậu:

“Còn anh thì sao? Tên anh là gì?”

Diệp Ngọc Tinh không hiểu sao lại nhớ đến cảnh gặp nhau lần đầu tiên của mình và Percy, môi nhếch lên:

“Bé đáng yêu, anh tên là Diệp Ngọc Tinh.”

Trên khuôn mặt tinh xảo như búp bê phương Tây của Percy bé nhỏ hiện lên một biểu cảm phức tạp khó tả, y nhìn thoáng qua Diệp Ngọc Tinh:

“…… Em đáng yêu lắm sao?”

Percy khi còn nhỏ trông không đáng sợ một chút nào, ngược lại rất ngoan ngoãn dễ thương, Diệp Ngọc Tinh không nhịn được nhéo nhéo má y:

“Đáng yêu lắm.”

Cuối cùng lại bổ sung thêm một câu:

“Giống công chúa nhỏ vậy.”

Bé Percy lẩm bẩm một lúc, nhưng cũng không có tránh né tay Diệp Ngọc Tinh, một lát sau y kéo lấy ngón cái nhỏ của cậu, nhỏ giọng nói:

“Anh cũng rất đáng yêu.”



Diệp Ngọc Tinh được Percy giấu trong một căn phòng nhỏ nơi cất giữ đồ lặt vặt của lâu đài, cùng lúc đó cậu cũng đang lâm vào cảnh bế tắc trong nhiệm vụ. Bởi vì bé Percy vốn không biết mình là ai, nên cũng không có cách nào trao đổi với Diệp Ngọc Tinh về cách thoát khỏi trò chơi. Bé Percy thậm chí còn không biết bản thân mình đang ở trong trò chơi nữa.

Diệp Ngọc Tinh đoán rằng Percy là con của chủ lâu đài, y dặn Diệp Ngọc Tinh nhất định không được đi ra khỏi phòng, nếu không sẽ bị những ác ma khác xem là đồ ăn mà nuốt chửng. Đồng thời, hầu như cả ngày bé Percy đều phải đối phó với quản gia và bọn người hầu của lâu đài, vì vậy chỉ có thể để Diệp Ngọc Tinh ở một mình trong phòng. Y sẽ bí mật mang đồ ăn của loài người đến đúng giờ cho Diệp Ngọc Tinh, có khi còn sẽ mang đến một vài quyển sách cho cậu giết thời gian nữa.

Diệp Ngọc Tinh cắn bánh mì mà Percy mang đến hôm qua, lo lắng lại buồn chán ngồi xổm trong góc phòng. Cậu đã ở đây hai ngày mà không có tiến triển gì trong nhiệm vụ. Cậu không tin ác ma sẽ hủy diệt thế giới như Maggie đã nói, cũng không định rời khỏi trò chơi bằng cách phong ấn ác ma theo như lời của Maggie, cậu muốn thảo luận với ác ma, chẳng hạn như Lâm Chỉ dễ nói chuyện.

Nhưng tình hình trước mắt là cậu thậm chí còn không thể ra khỏi căn phòng nhỏ này.

“Cạch.”

Đó là tiếng cửa phòng bị đẩy ra.

Diệp Ngọc Tinh căng thẳng đặt bánh mì xuống, chỉ khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé lẻn vào từ cửa thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Bé Percy chắp tay sau lưng đi vào, Diệp Ngọc Tinh hơi há to miệng nhìn bé Percy đang mặc váy.



Cậu sửng sốt một chút:

“Percy, em……”

Bé Percy đỏ mặt đi đến, váy nhỏ trên người khẽ đung đưa theo bước chân, y đứng trước mặt Diệp Ngọc Tinh:

“Này, có phải anh thích mấy cô bé mặc váy không?”

Y vươn bàn tay ở sau lưng lên trước, đưa cho Diệp Ngọc Tinh một bó hoa hồng đỏ mới hái.

Diệp Ngọc Tinh theo bản năng nhận lấy, Percy lại gần ngồi xuống bên cạnh cậu, quay đầu nhìn cậu, khuôn mặt đáng yêu ửng hồng:

“Này, Diệp Ngọc Tinh……”

Y do dự một chút:

“Chờ đến khi trưởng thành, em kế thừa lâu đài rồi thì sẽ không có ai có thể bắt nạt anh nữa! Anh cũng không cần phải trốn ở trong phòng.”

“Nếu khi em lớn lên trở nên xinh đẹp hơn, anh có bằng lòng làm hoa hồng nhỏ của em không?”

____ ____ ____

Tiểu Tinh Tinh: Giá như tôi có một cô con gái đáng yêu như bé Percy.

Percy: Cũng không phải là không thể thỏa mãn mong muốn của em.

Tiểu Tinh Tinh:??? Không cần đâu.



Đôi lời từ tác giả:

Độ hảo cảm của Percy đủ cao, chỉ cần Tiểu Tinh Tinh có thể tiếp nhận ác ma, cậu ấy nhất định có thể tiếp nhận Percy.

Hãy gọi Percy là —— công được ông trời tuyển chọn.

Percy thực sự: Nóng nảy, bạo lực, thiếu kiên nhẫn.

Percy trong mắt Tiểu Tinh Tinh: Xinh đẹp, xinh đẹp, xinh đẹp……

- Hết chương 53-
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.