Cậu ..cậu chủ, Minh Tuệ tôi gọi kêu cô ấy bao nhiêu lần nhưng vẫn không thấy trả lời".
Cảm thấy dự cảm không lành Phúc Thiên mặc kệ người hầu đang báo cáo mà chạy nhanh lên lầu.
Tới trước cửa phòng Minh Tuệ nghiêng người dùng tất cả sức lực một bên đập vào cửa hai lần.
" Rầm...rầm.. ".
Cánh cửa mở toang ra Phúc Thiên lia mặt nhìn xung quanh tìm kiếm khắp căn phòng không thấy cô ở đâu. Khi đảo mắt sang một góc phòng thì thấy cô đang ngồi có rúm người lại với vẻ mặt sợ hãi. Phúc Thiên bước lại gần cô nhưng cô lại càng né tránh sợ hãi cứ nhích người vào cửa phòng.
' Minh Tuệ cô...".
Khó hiểu bước nhẹ lại gần cô nhưng cậu chưa kịp nói hoàn chỉnh thì bị hành động của cô làm cho khựng lại
" Á... đừng dừng...dừng lại đi tôi tôi biết sai rồi.... híc... tôi sẽ nghe lời mà... híc... Tôi đau lắm dừng lại đi mà...hức...hức".
Thấy người trước mặt là Phúc Thiên làm cô nhớ tới vẻ mặt đáng sợ của hắn những ngày trước. Nước mắt cứ rơi ướt đẫm cả gương mặt không ngừng, cứ vừa khóc vừa cầu xin.
Nhìn tình cảnh trước mắt hắn không biết bản thân thật sự đã làm đúng chưa? Biết cô có dấu hiệu trầm cảm nhưng không ngờ nó lại đáng sợ tới vậy. Thả lỏng cơ thể từ từ tiến lại gần Minh Tuệ rồi ngồi xuống một quỳ xuống chân dựng.
'Đừng khóc, tôi không làm đau cô nữa đâu".
Một tay dơ nhẹ chạm khẽ lên mặt Minh Tuệ lau nhẹ đi nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-toi-da-yeu-em/3625621/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.