Phúc Thiên trầm giọng nói lớn bắt cô làm theo, cô chỉ biết ngậm ngùi làm theo.
Cô cứ nghĩ rằng buổi sáng hôm nay sẽ là một ngày đẹp trời nhưng đã bị dập tắt trong một nốt nhạc.
Không muốn ngồi chung với kẻ đáng ghét này nên Minh Tuệ cố ăn thật nhanh trong vòng 5 phút rồi lập tức rời khỏi bàn ăn. Minh Tuệ bắt xe buýt đến trường vừa mới bước xuống thì gặp ngay cô bạn thân lâu năm tên là Trần Mỹ Yến chạy tới ôm cổ của mình.
" Hello bạn yêu dấu của tôi ơi. Nhớ cậu quá đi mất. Mấy tuần nay không gặp được cậu có biết tôi sắp buồn chán tới nơi rồi không".
" Thôi đi cô nương ơi. Dừng mau hành động âu yếm này lại đi không thôi mọi người xung quanh nhìn vào nghĩ chúng ta yêu nhau đó".
Phải nói cô bạn thân này với cô đã chơi với nhau lúc cả hai còn học mẫu giáo. Điều bất ngờ họ lại có cùng điểm chung là thích vẽ nên cả hai rất rất hiểu nhau và cũng hẹn nhau sau này sẽ học chung trường.
"Hức.. Được rồi được rồi. Cậu đúng thiệt là một người vô cảm".
Mỹ Yến giả bộ khoanh tay làm nũng giận Minh Tuệ.
" Thôi mà mình chỉ đùa cậu chút thôi chứ sao không nhớ Mỹ Yến của tôi được. Người ta thương còn không hết".
"Chắc không?".
" Chắc chắc".
"Ừm.. Vậy tạm chấp nhận. À mà cha của cậu sao rồi. Từ lúc bác ấy xuất viện đến giờ tớ vẫn chưa có dịp đến thăm nữa. Hay là ngày mai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-toi-da-yeu-em/3616894/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.