"Vậy mời cô Tuệ đi theo tôi".
Đến thang máy dành riêng cho chủ tịch đi thẳng lên tầng 40.
"Chủ tịch giờ đang họp chắc nửa tiếng mới xong".
" Vậy thôi tôi để cơm ở đây rồi quay về làm tiếp công việc vậy".
"Ờ... chủ tịch có căn dặn khi nào cô Tuệ đến thì ngồi ở đây chờ chủ tịch".
"Anh nói cái gì? muốn tôi ngồi đây chờ". Khó chịu mà hỏi ngược lại.
"Đúng vậy".
"Ừm.tôi biết rồi. Anh đi đi".
Cầm hộp cơm lại chỗ sofa ngồi xuống chờ đợi.
"Rốt cuộc hắn muốn gì nữa đây. Rõ ràng người làm trong nhà nói trước giờ không bao giờ kêu đem cơm vậy mà hôm nay lại nổi hứng bắt mình đem cơm giờ lại ngồi chờ".
10p
30р
45p trôi qua giờ cũng đã hơn 12h trưa Phúc Thiên cũng chưa quay về, Minh Tuệ cũng dần mất kiên nhẫn để ngồi đợi hắn.
"Cạch". Người đàn ông lịch lãm trong bộ đồ vest đen bước vào phòng.
"Tới rồi sao? Coi bộ cũng đi đúng thời gian đó chứ".
Hắn ta nở nụ cười mãn nguyện đối với cô nhưng Minh Tuệ thì ngược lại. Đó chẳng khác gì đang hành hạ cô.
"Anh mau ăn nhanh lên đi, tôi còn phải về làm việc".
"Á... đau..đ..au quá".
Đang định ngồi xuống ăn, mông chuẩn bị chạm vào ghế thì nghe cô nói vậy. Phúc Thiên không khỏi tức giận đứng dậy rồi thẳng tay dùng một tay bóp mặt cô, tay còn lại ấn vai cô xuống ghế.
"Còn biết đau hã, thân phận của cô chỉ là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-toi-da-yeu-em/3616878/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.