Chương trước
Chương sau
Bà Liên nhìn lần lượt lại đầu tóc, gương mặt và chiếc váy trễ vai màu hồng nhạt Khương Nguyệt đang mặc rồi bà tấm tắc khen:

- Con gái của mẹ phải vậy chứ, lớn lên xinh đẹp thế này.

- Con là con gái của mẹ mà, phải xinh đẹp giống mẹ chứ.

Mắt bà Liên dáo dác nhìn xung quanh xem có ai nhìn hai người họ không rồi kéo Khương Nguyệt vào trong bếp. Bà ta nhỏ giọng:

- Con đã nhốt con nhỏ đó rồi chứ?

- Dạ rồi, con đảm bảo nó không chạy ra ngoài được đâu.

Thì ra, chuyện cô bị nhốt đều do một tay Khương Nguyệt làm và có chủ ý của bà Liên. Vì hai người họ sợ cô trở về và phá đám nên chỉ còn cách nhốt cô ở đâu đó.

Gương mặt của Khương Nguyệt tự tin khiến cho bà Liên cũng an tâm.

- À mẹ, mẹ có chắc là chuyện lần trước không ai biết chứ?

Nói đến đây, bà Liên đổ mồ hôi hột, từng sợi lông trên người cũng dựng ngược lên. Sau một thời gian không liên lạc được với bọn người bắt cóc, tin tức thời sự về một đống xương trắng trên vùng núi Cô Sơn trở nên rầm rộ, mặc dù không còn đầy đủ bộ phận nhưng đoán chừng là 6 người. Căn cứ vào dấu vết tại hiện trường thì chỉ có thể đoán là bị thú dữ tấn công.

Bà nhớ lại cảnh tượng lúc cô trở về, toàn thân nhếch nhác lại mặc chiếc áo khoác đỏ dài khiến bà cứ nghĩ nó là hồn ma hiện về. Phút chốc bà muốn hét lên vì kinh sợ nhưng cũng may nhìn xuống chân nó, thấy bàn chân chạm đất bà mới biết rằng nó vẫn còn là con người. Lúc đó bà mới bình tĩnh nhanh nhạy diễn trò.

- Chắc chắn, mẹ đoán những kẻ được thuê đã chết rồi. Tin tức gần đây nói về 6 người bọn họ. Con yên tâm, lúc đầu mẹ dặn bọn họ, nếu nó có hỏi thì cứ bảo là ba con sai bọn họ. Dù nó có trốn thoát thì cũng sợ ổng sẽ tiếp tục giết nó và nó phải trốn đi thôi. Thấy không, bây giờ con nhỏ đó đâu còn ở nhà nữa.

Nghe thế, Khương Nguyệt giơ ngón trỏ lên và cảm thán:



- Mẹ đúng là cao thủ.

Hai mẹ con họ đang cười trong vui sướng thì ông Tịnh bước vào hỏi:

- Hai mẹ con có chuyện gì mà vui thế? Gia đình nhà Kha Tầm sắp đến rồi. Lo chuẩn bị đi.

Bà Liên và Khương Nguyệt vội thu lại cảm xúc, nhanh tay dọn hết một vài món tráng miệng ra ngoài. Một lúc sau, cả nhà Kha Tầm cũng tới, ai cũng tay bắt mặt mừng.

Khương Nguyệt để ý thái độ của hắn với cô hoàn toàn bình thường, không có sự ghét bỏ như lần trước. Trong lòng thầm vui, chắc là Triệu Minh cũng có chút tình cảm gì đó với mình.

Mọi người đến bàn ăn thịnh soạn trên bàn, nhìn vào ai cũng khen hấp dẫn và đẹp mắt. Ngồi ăn một lúc thì ông Tầm dừng đũa và nói với ông Tịnh:

- Con gái lớn của anh không có ở nhà sao?

Lúc này, Phan Tịnh cũng dừng đũa lại, biểu cảm sượng người khi nãy giờ người bạn không đoái hoài gì đến Khương Nguyệt , điều đầu tiên ông bạn lại hỏi là về cô. Điều này trái ý muốn ban đầu của ông ta khi mời gia đình Kha Tầm đến đây.

Ông Tịnh lắc đầu, bày ra vẻ mặt bất lực, thở dài ngao ngán:

- Con bé ngỗ nghịch đó, nó đi bụi rồi.

Kha Tầm nghe được cũng không tin tưởng lắm, theo như bản thân nghe được từ Triệu Minh thì cô khá hiền lành và lễ phép. Hoàn toàn không thể nào có chuyện như thế

được. Không muốn đôi co chuyện gia đình người khác nên ông Tầm cũng trả lời lại cho có:

- À, vậy à.



Cứ tưởng trả lời vậy là xong, thì bà Liên lại tiếp tục chê bai bản thân, ngầm đổ lỗi cho cô.

- Cũng là tại tôi, tại tôi không quan tâm chăm sóc tốt cho nó, để nó cảm thấy tủi thân mà xa lánh gia đình.

Rồi bà Liên nhìn Giản Chi, vợ của Hứa Kha Tầm đang ngồi đối diện, trong mắt hiện lên sự ngưỡng mộ.

- Ước gì tôi được như chị Giản Chi, vừa tâm lý vừa giỏi. Nhìn Triệu Minh mà xem, mặc dù là con trai nhưng nó lại ngoan, lễ phép và hiểu chuyện nữa.

Bà Chi nhìn cười cười như ngầm đồng ý, chẳng muốn nói thêm gì vì bà biết tính cách của bà Liên cũng nịnh nọt chứ không thật lòng lắm.

Chỉ vì ông Tầm và ông Tịnh đã hứa với nhau từ trước, cộng thêm con bà là Triệu Minh cũng không hề có ý định phản đối nên bà mới đồng ý hôn sự của hai gia đình. Chỉ cần con bà không đồng ý, bà cũng sẽ phản đối ngay.

Ông Tịnh thở dài một cái, không muốn tiếp tục bàn đến chuyện xấu của gia đình nữa. Đành bẻ lái sang Khương Nguyệt .

- Khương Nguyệt , con qua ngồi cạnh Triệu Minh đi, dù sao sau này hai đứa cũng sẽ là vợ chồng nên tìm hiểu nhau trước vẫn hơn. Vì hai đứa cách nhau một lớp, chắc cũng không có nhiều thời gian tìm hiểu, nhân cơ hội này làm thân với nhau cũng tốt.

Bà Chi và ông Tầm nghe lời nói đó điều hiểu ra ông Tịnh muốn gả đứa con gái út của mình cho Triệu Minh. Họ để ý Triệu Minh thì thấy thằng bé không có biểu hiện gì gọi là thất vọng nên cũng không nói gì thêm.

Suốt cả buổi ăn, hai bên gia đình nói chuyện rất vui vẻ. Hứa Triệu Minh tỏ ra mình là một người hòa nhã, có trách nhiệm và rất quan tâm Khương Nguyệt .

Vợ chồng ông Tịnh thấy thế rất vui vẻ và hài lòng với bữa tiệc tối này. Đến gần 9 giờ tối, gia đình ông Tầm mới lên chiếc xe sang xịn trở về trung tâm thành phố An Bình.

Hứa Kha Tầm chỉ là một người làm ăn kinh doanh nội thất gia đình, tuy nhiên vì biết người biết ta, biết nắm bắt xu thế nên làm ăn phát đạt và mở được nhiều cửa hàng lớn nhỏ trong thành phố.

Ông Tịnh cũng kinh doanh về nội thất như bạn của mình,nhưng không có thiên phú, mặc dù đã được ông bạn chỉ bảo rất nhiều nhưng vẫn không khá khẩm được bao nhiêu. Ông Tịnh nghĩ, chuyện đó cũng chẳng là gì, khi sau này Khương Nguyệt được gả cho đứa cho trai độc nhất của ông Tầm thì lo gì nữa
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.