Gương mặt của Triệu Minh vẫn cứ hòa nhã mặc cho bị từ chối, tiện tay lấy một chiếc ghế ngồi bên cạnh cô, cử chỉ ân cần mở bung mọi thứ ra đặt vào lòng bàn tay nhỏ của Khương Dao. Với hắn, điều này quá quen thuộc rồi. Dù Khương Dao có từ chối cỡ nào, cứ mở đồ ăn ra, với bản tính tiết kiệm của cô chắc chắn không dám bỏ phí nó đâu.
- Cám ơn cậu.
- Khương Dao, cậu biết Khương Nguyệt lại nói xấu gì cậu không?
- Cậu mới nghỉ học một ngày thôi, nó đã nói rằng cậu ỷ mình đã lớn bắt đầu chơi đêm, tỏ ra ngỗ nghịch nên bị ba cậu đuổi khỏi nhà. Tại cậu không có điện thoại, không dùng mạng xã hội nên không biết, nó còn than kể khổ đầy trên đó kìa.
- Kệ nó đi, nếu thi đại học đậu thì chắc chắn chẳng còn chạm mặt gì nhiều nữa. Chỉ còn vài tháng nữa thôi, mình sẽ lơ nó đến lúc đó.
Khương Dao nghĩ, chuyện cô bị bắt cóc không nên nói hắn biết vẫn hơn, để tránh những hiểm khích không đáng có cho sau này.
Một vài cơn gió mang theo cái nóng oi của thời tiết chớm hè khiến một vài sợi tóc mai của Khương Dao bay bay trong gió, như mong muốn đem toàn bộ những ấm ức của cô gái nhỏ hòa vào hư vô.
Triệu Minh nhìn cô, ánh mắt ôn hòa cười cười.
- Quan trọng là Khương Nguyệt có chịu để yên không thôi.
Khương Dao ngập ngừng một lúc, cảm giác tội lỗi bao trùm trong suy nghĩ khi nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-toi-da-yeu-em/3616243/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.