Khương Dao không nhìn hắn, để chiếc bánh sang một bên và tiếp tục ngồi lật từng trang sách ra xem, tay thì liên tục viết viết, chẳng để tâm một chút nào đến lời nói của hắn. Căn phòng ở nên im ắng, chỉ còn lại tiếng đồng hồ kêu tạch tạch đan xen tiếng bút sột soạt trên giấy.
Qua một lúc, không thể phớt lờ được ánh mắt tò mò của hắn, Khương Dao nói:
- Chú à, tôi không muốn bị người ta chửi là có đại gia bao nuôi đâu. Ai mà chẳng biết tôi là một đứa nghèo mạt cơ chứ. Tôi biết chú có thể làm được rất nhiều việc cho tôi. Nhưng bản thân tôi chỉ muốn sống đúng với cuộc sống mà mình mong muốn thôi.
Cái đó chỉ là nói dối, thật ra làm sao cô dám tin hắn được. Muốn bỏ chạy xa vạn dặm là đằng khác. Và thật lòng thì bản thân Khương Dao chẳng muốn liên quan đến hắn chút nào.
- Chú, tôi cần học bài. Bây giờ đã trễ rồi, chú về nhà ngủ đi. Nơi này không cho phép có sự xuất hiện của con trai, chú đừng làm khó tôi.
Hắn nhìn cô chăm chú, để ý đến từng hành động của Khương Dao đang làm.
- Ta là ác quỷ mà, không tính. Ta biến đi nhanh lắm không ai phát hiện được đâu.
Khương Dao thở dài, lắc đầu ngao ngán, dừng hành động của mình lại quay sang nhìn hắn. Hắn thấy sự chú ý của cô đang về phía mình nên trong lòng cảm thấy vui vui, lấy tay nghịch nghịch những sợi tóc dài nhìn cô.
Cả cuộc sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-toi-da-yeu-em/3616242/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.