- Nếu cháu thấy được, cháu ở thì cọc một tháng cho bà luôn, vậy là đưa cho bà tám trăm ngàn. Cháu thấy được không? Bà dẫn cháu đi xem phòng nhé! Nếu được thì mới ở, còn không cũng không sao.
Suy nghĩ một lúc thì Khương Dao cũng đồng ý đi xem phòng. Vì sợ Khương Dao ngại nên bà bảo ông cứ ở ngoài này ngồi, còn bà thì dẫn cô vào phòng trọ.
Chủ trọ là bà Hà Nhiên và ông Trần Hạ, tuổi tác cũng ngoài bảy mươi, sức khỏe còn khá tốt, đi đứng linh hoạt. Những đứa học sinh ở trọ tại đây rất thương ông bà nên gọi hai người là ông ngoại và bà ngoại. Gặp đứa nào bà cũng hỏi han đứa đó rất tình cảm.
Ông bà có một đứa con nhưng không may người đó đã lại đoản mệnh nên họ vẫn côi cút thân già đến giờ. Cũng may có những đứa “cháu" ngoan ngoãn hiểu chuyện nên ông bà cũng vui.
Bà có hỏi Khương Dao tại sao lại trong bộ dạng thê thảm như thế và tìm phòng vào giờ này, cô chỉ nói sơ qua là nhà có chuyện nên không thể ở chung được. Đành dọn ra riêng để tránh phiền phức. Nghe vậy bà cũng không hỏi nhiều. Chắc vì sống lâu nên bà cũng thạo việc nhìn mặt mà bắt hình dong, nhìn Khương Dao thì bà đoán đứa trẻ này cũng không phá phách gì.
Khu trọ của ông bà có mười lăm phòng, Khương Dao được bà dẫn đến phòng trọ cuối cùng, căn phòng có mười mét vuông chưa tính nhà vệ sinh, trong phòng có một bàn bếp nhỏ, ngoài ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-toi-da-yeu-em/3616241/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.