Edit: Kogi
Tô Bạch thoải mái đến nỗi ngón chân đều co quắp, muốn gọi to tên Cố Trường Huyền, nhưng lại nhớ người này nói mình phải cắn chặt áo, không được nhả ra, thế là Tô Bạch nhịn đỏ cả mặt, cố gắng cắn răng, chỉ rên rỉ bằng giọng mũi vài tiếng.
Nhưng cuối cùng thực sự không nhịn nổi nữa, Tô Bạch khóc nấc kêu lên, vạt áo cắn trong miệng cũng rơi xuống, che phủ những dấu hôn loang lổ.
Cố Trường Huyền mỉm cười, vân vê dái tai của cậu nói: “Không cắn chặt, làm sao đây?”.
“Ta không biết…”. Tô Bạch vịn bả vai Cố Trường Huyền, giọng như chực khóc, quyến rũ mê người vô cùng.
Nhưng chính bản thân cậu cũng không biết, vẫn nhìn Cố Trường Huyền bằng đôi mắt mê man tràn ngập sương mù, Cố Trường Huyền híp mắt, chậm rãi sát lại gần Tô Bạch, thổi nhẹ bên tai Tô Bạch, nói: “Tiểu Bạch, ta phải phạt ngươi”.
Tuy nói là phạt, nhưng thực tế Cố Trường Huyền chỉ là dịu dàng giúp Tô Bạch một lần, Tô Bạch cảm thấy mình như lơ lửng trên mây, thật lâu sau vẫn không thể rơi xuống.
Đến khi tỉnh táo lại, Tô Bạch liền đỏ mặt, cậu hơi xấu hổ túm góc áo Cố Trường Huyền, lí nhí nói: “Ta…ta cũng giúp huynh…”.
Cố Trường Huyền cười càng tươi hơn, đang định nói gì, chợt nghe thấy tiếng động cách đó không xa. Hắn thu lại nụ cười, giúp Tô Bạch sửa sang quần áo, sau đó ôm cậu xuống khỏi bàn đá.
“…”. Chân Tô Bạch như nhũn ra, ngồi phịch trong lòng Cố Trường Huyền, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-ta-la-mot-con-quy-gia/1959520/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.