Edit: Kogi
Sau khi Tô Bạch lí nhí đọc ra hai câu thơ kia xong, toàn thân đều ngượng chín, Cố Trường Huyền lại vô cùng vui vẻ, nắm cằm Tô Bạch hôn một cái ngay trước mặt Thần Đồ và Úc Lũy.
Thần Đồ vờ như không thấy, lại gần nhắc Úc Lũy: “Chính là bức tranh hôm đó người nhìn thấy á, là Tô Bạch vẽ, ngươi còn nhớ không? Ta đã bảo không phải ta vẽ rồi mà, ngươi còn không tin…”.
Úc Lũy mím môi liếc mắt nhìn Thần Đồ, tiếp tục giữ im lặng, nhưng sắc mặt đã hơi tốt lên một chút.
Cố Trường Huyền nhìn thoáng qua hai người họ, cười thầm. Tô Bạch nhìn theo ánh mắt Cố Trường Huyền cũng mỉm cười theo.
Mặc dù không biết vì sao ca ca lại vui vẻ, nhưng miễn là huynh ấy vui, vậy thì mình cũng vui.
“Cười ngu ngơ gì đó?”. Cố Trường Huyền xoa xoa đầu Tô Bạch: “Hôm nay ở quán trà có kể chuyện đấy, Tiểu Bạch muốn đi nghe không?”.
“Vậy…huynh có đi không?”. Tô Bạch kéo ống tay áo Cố Trường Huyền, có chút mong chờ.
“Đương nhiên”. Cố Trường Huyền sờ cằm, cúi người ghé sát lại gần Tô Bạch: “Ta nhất định phải đi cùng ngươi, đỡ cho ngươi một lát không thấy ta, lại nhớ đến phát cuồng”.
“Huynh đừng nói chuyện này nữa đi”. Tô Bạch che cả hai tay lên miệng Cố Trường Huyền, không cho hắn nói tiếp.
Gì mà nhớ đến phát cuồng chứ…Giờ nghĩ lại thấy thật xấu hổ quá đi…
Mặc dù, mặc dù mình không thấy người này, quả thực có như vậy…
Trong quán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-ta-la-mot-con-quy-gia/1959518/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.