“Bảo vật vô giá khó tìm,người tình xứng đôi khó kiếm.”
Hôm sau, cha mẹ VệKhanh biết tin bọn họ đã đăng ký kết hôn, cười toe toét, ầm ĩ đòibọn họ cho uống rượu mừng. Vệ An kinh ngạc nhìn Vệ Khanh: “Không ngờchú cũng nhanh như vậy, anh còn tưởng phải bôn ba ngàn dặm, vạn dặmtrường chinh cơ đấy. Thằng nhóc này, rất có tiền đồ, là một nhântài.” Đùa giỡn vui vẻ. Mẹ Vệ hỏi Chu Dạ thích áo cưới kiểu gì,muốn dẫn cô đi đặt làm.
Chu Dạ nhìn tình cảnhnày, chỉ sợ sẽ cử hành hôn lễ đình đám, vội nói: “Mẹ, con nghĩmời bạn bè thân thích ăn một bữa cơm là được rồi. Con còn đang đihọc, có lẽ không cần quá phô trương.” Mẹ Vệ nói: “Đương nhiên, chúng tacũng không phải là phô trương. Nhưng là chuyện cả đời, những nghi thứccơ bản phải đủ hết. Rượu đính hôn còn chưa mời qua, đương nhiên lúckết hôn không thể qua loa. Đã lâu nhà họ Vệ không có chuyện vui, cũngnên mời mọi người một lần.” Giọng điệu nghiêm túc.
Mọi người ngồi mộtchỗ bàn luận, quyết định cuối năm kết hôn mời khác. Thời gian gấprút, cái gì cũng vội vàng, chuẩn bị thiếp mời, đặt nhà hàng, trangtrí phòng cưới. Chu Dạ vẫn chưa được nghỉ, trở về trường học bài,không phải làm gì cả, chỉ suy nghĩ xem nên nhờ ai làm phù dâu. Nhưngđó lại là chuyện khiến cô đau đầu nhất.
Một hôm, trở về kítúc, làm bộ lơ đãng hỏi: “Lục Đan, tớ muốn kết hôn. Cậu có muốn làmphù dâu cho tớ không?” Mãi Lục Đan mới có phản ứng lại, sợ hãi kêulên: “Chu Dạ, cậu vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-la-yeu/2344566/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.