Cô còn lải nhải: “Trướckia em từng nuôi một con rùa, nhưng sau lại không thấy nó đâu, tìm khắpnơi cũng không thấy, là một trong mười việc kỳ lạ nhất ở kí túcbọn em, cho nên đổi thành nuôi thỏ…” Vệ Khanh cắt ngang lời cô: “Anhkhông nói là không cho em nuôi, nhưng chỉ có thể để ngoài ban công.”Nếu để ở trong phòng ngủ, bò lên chân, gọi tới gọi lui, hắn khôngthể chịu nổi. Cầm lấy, đặt xuống ghế sau, Chu Dạ vội nói: “Em ôm.”Vệ Khanh trừng cô: “Không biết có vi khuẩn à?” Giật lấy, ném vàotrong xe.
Đang muốn lái xe, côlại kêu lên: “Á, suýt nữa quên không dắt em cún theo rồi.” Vệ Khanhquay sang nhìn cô: “Em nuôi cả chó nữa à?” Cũng không biết nên nói côthế nào nữa, nhà trường cũng không quản à? Cô xoa xoa gáy, thè lưỡinói: “Không phải… anh chờ em một chút, em sẽ quay lại ngay!” Cứ tưởngđã hiểu hết về cô, hiện giờ nhìn lại, hắn thấy giật mình.
Chu Dạ nửa ôm nửa bếcon chó bông to bằng nửa người chạy đến nói: “Em chơi trò chơi, trúngthưởng, mỗi ngày đều ôm nó ngủ…” cầm lấy hai tai con chó lắc qua lắclại, hỏi: “Đáng yêu không?” Buổi tối em muốn ôm nó ngủ, có nó bêncạnh rất thoải mái, vừa mượt vừa mềm.” Vẻ mặt Vệ Khanh bất đắcdĩ, hỏi lại: “Em ôm con chó này ngủ, thế chồng em làm sao đây?” Côcười hì hì: “Người anh cứng lắm, lại còn nặng nữa, mỗi lần ôm toànlàm em khó thở, khó chịu chết được.”
Vệ Khanh trừng cô:“Ngồi im, thắt dây an toàn vào, đừng nhìn đông nhìn tây, nhích tớinhích lui nữa.” Bắt đầu tỏ rõ uy nghiêm của ông chồng. Chu Dạ bĩumôi, trong lòng âm thầm nói, em sẽ không thèm ngủ cùng anh, em sẽ khôngthèm ngủ cùng anh! Suy nghĩ khiến đầu cô nóng lên, nhất thời bị hắnmê hoặc, ma xui quỷ khiến mới kí tên, cứ nhớ tới lại buồn bực.
Lúc ấy cô còn ngồi ởtrong nghe, còn ngây ngốc hỏi: “Tới cục dân chính làm gì?” Cô vẫnkhông biết cục dân chính là nơi như thế nào, cứ nghĩ giống với đồncảnh sát. Nghĩ hắn có việc tới đó, thoải mái đi cùng hắn vào bêntrong. Thấy mọi người xếp hàng, còn cười hì hì: “Em giúp anh xếphàng, anh ngồi bên kia đi.” Bị đội ngũ phía sau kích động nhìn chằmchằm.
Vệ Khanh thấy cô tíchcực như vậy, tâm tình vô cùng vui vẻ, hỏi: “Có mang theo chứng minh thưkhông?” Cô gật đầu: “Không biết, chắc là có, em đều để ở trong vítiền mà.” Lại hỏi: “Cần chứng minh thư của em làm gì, anh không mangsao?” Vệ Khanh nói: “Không cần căng thẳng, người ta hỏi cái gì thì emtrả lời cái ấy, ký xong giấy tờ thì chúng ta về.”
Chu Dạ còn hỏi: “Cònmuốn em ký cái gì? Làm gì thế?” Vệ Khanh tức suýt hộc máu, phía trướccó một cặp đôi nghe thấy, cười nói: “Cô gái nhỏ này thật thú vị,kết hôn đương nhiên phải ký tên rồi.” Cô chậm nửa giây mới hiểu được,nhảy dựng lên: “Vệ Khanh, anh dẫn em đi đăng ký kết hôn sao?” Hắn tứcgiận hỏi lại: “Thế em nghĩ anh đưa em tới cục dân chính làm gì?”
Tim Chu Dạ như bịngười nào đó đấm cho một phát thật mạnh: “Vệ Khanh, sao anh lại đưaem đi đăng ký kết hôn?” Vệ Khanh thấy mọi người chung quanh đều quay ranhìn bọn họ, nghĩ hắn lừa gạt con gái nhà lành, vội nói: “Mọingười đang nhìn kìa, đừng để người ta chê cười.” Kéo cô sang một bên,nhìn vào mắt cô hỏi: “Em có đồng ý kết hôn với anh không?”
Chưa bao giờ cô thấyhắn nghiêm túc như vậy, khí thế áp đảo, ấp úng nói: “Đương nhiênđồng ý, nhưng mà….” Không phải vẫn nói sẽ chờ tới khi cô tốt nghiệpsao? Vệ Khanh cắt ngang lời cô: “Đồng ý là được. Hừ… đừng nói nữa,cứ làm theo lời anh.” Thái độ kiên quyết, mặt kín như bưng, không biểuhiện gì. Chu Dạ yếu ớt nhìn hắn, mấy lần muốn mở miệng, rồi lạingậm lại. Vệ Khanh tà tà nhìn cô một cái: “Có chuyện gì thì lúcvề nói sau.”
Kéo cô đi lên: “Chàođồng chí, chúng tôi tới đăng ký.” Nhân viên hành chính đưa cho hắn mộttập văn bản, “Ký tên đi.” Chu Dạ như lọt vào sương mù, ngẩng đầu nhìnhắn. Vệ Khanh đưa cho cô một chiếc bút, “Ký ở đây này…” không liếcnhìn cô một cái, giống như là một chuyện thiên kinh địa nghĩa[65], là một chuyệnthường tình. Chu Dạ nghe mọi người hưng phấn bàn bạc chuyện mở tiệcđãi khách, nghe qua cũng rất thú vị, cô cũng mơ màng… đến khi nhânviên hành chính thúc giục: “Cô gái, đừng nhìn người khác nữa, mau kítên đi.” Cô hồi phục tinh thần, “a” một tiếng, giống như viết tên lênsách vở, ký lên.
Nhân viên hành chínhđưa cho bọn họ một quyển sổ nhỏ mới tinh, bên trên có bốn chữ to“Chứng nhận kết hôn” mạ vàng, đỏ chói lọi, nhưng rất đẹp mắt. Cô hồđồ cầm lấy, tới lúc đứng dưới ánh mặt trời, cảm giấy dường nhưlúc nãy vừa nằm mơ. Có một cặp vợ chồng vừa đăng ký đi ra, nhìnthấy cô cười hì hì gọi Vệ phu nhân, mới tỉnh táo nhận ra mình đãkết hôn. Trong nháy mắt, cô đã từ Chu tiểu thư biến thành Vệ phu nhân,trước sau chưa tới nửa tiếng, giống như từ dưới đất bay vọt lên trời,sự thay đổi này quá lớn đi…
Đương nhiên không phảilần đầu tiên Chu Dạ tới chỗ ở của Vệ Khanh, nhưng hôm nay lại cóchút bẽn lẽn, cầm vali đi theo hỏi: “Em để đồ ở đâu bây giờ?” VệKhanh vỗ nhẹ đầu cô: “Tùy em, giờ em đã là bà chủ của nơi này. Emthích sắp xếp thế nào cũng được, vất cái gì đi cũng thế không aiquản.” Vui vẻ ngồi xuống sofa, nói: “Vợ ơi, nước.” Toàn bộ tác phongđều giống đại lão gia chủ nhà.
Chu Dạ vốn định bậtlại, nhưng nhớ ra mình đã kết hôn, về sau phải sống chung cùng hắn…rầu rĩ rót một chén nước đặt một bên, thật sự không thể tưởngtượng mọi việc diễn ra nhanh như vậy! Vệ Khanh giữ cô, hôn lung tung,hỏi: “Sao lại không nói gì? Không vui sao?” Cô đẩy hắn ra: “Không có, emđi xếp đồ.”
Mở tủ quần áo, thấytrên giá treo toàn áo sơ mi âu phục của hắn, hầu như toàn gam màulạnh, phong cách thống nhất, lộ ra sự trầm ổn. Cầm quần áo bảnthân, đủ mọi màu sắc, hồng, trắng, đen, dài, ngắn… hình thành nên haisắc thái đối lập. Lui ra phía sau vài bước, nhìn người lẳng lặngxếp cùng một chỗ, vai chạm vai, tay chạm tay, thân mật khăng khít, nởnụ cười hài lòng. Xoay người quan sát phòng ngủ, lần đầu tiên cócảm giác hòa nhập hoàn toàn. Từ nay về sau, cô sẽ từ từ thích ứngsinh hoạt giữa hai người.
Chu Dạ cầm một hộpgiấy đi ra, Vệ Khảnh hỏi cô dùng để làm gì. Cô nói: “Em làm ổ choTiểu Bạch. Ban công lạnh lắm, thả nó ở bên trong được không?” Khẩncầu nhìn hắn. Vệ Khanh hỏi: “Em có chắc chắn là nó không chạy loạnkhông?” Cô liên tục gật đầu: “Nó rất ngoan, thùng cao như vậy, nó cómuốn đi cũng không được.” Xếp mấy tờ báo ở bên dưới làm ổ, lại xévài lá cải bắp đút cho nó.
Vệ Khanh ngồi xổm bêncạnh nhìn, bực dọc nói: “Nó ăn mấy miếng nhanh thế, cũng không sợ noquá à.” Cô vuốt ve con thỏ nói: “Nó có thể ăn, sẽ lớn rất nhanh.”
Bỗng nhiên Vệ Khanhbất mãn, ôm cô nói: “Vợ à, anh đói bụng.” Cô nói trong tủ lạnh khôngcó đồ ăn, gọi người ta mang đồ ăn tới đi. Hắn dám kéo cô đi ra: “Khôngcó thì đi mua, từ nay về sau, anh không bao giờ ăn ngoài nhà hàngnữa.” Cô căm giận nói: “Anh lấy em về làm người hầu sai vặt à?” VệKhanh cợt nhả: “Đương nhiên là bắt em về làm vợ! Cả ngày chồng emđều ăn bên ngoài, dinh dưỡng không đầy đủ, em còn không chịu làm vàimón ngon bồi dưỡng chồng em sao?”
Vệ Khanh cười, nói sẽsớm có thôi. Các bà các cô xếp hàng chờ thanh toán liền thảo luậnvề vấn đề con cái, kéo Chu Dạ nói: “Ai nha, cháu gái, nên có con sớmmới tốt. Có con rồi, sẽ khác biệt ngay, trong nhà rất náo nhiệt…”Chu Dạ cúi đầu, không nói lời nào, đành phải lễ phép nói “Vâng,vâng, vâng”, không biết nên ứng phó nhiều người như vậy thế nào mớiphải.
Vất vả lắm mới thoátthân, Chu Dạ lau lau mồ hôi trên trán, thầm oán: “Anh không giúp thìthôi, còn đứng một bên xem trò vui gì chứ?” Vệ Khanh nhíu mày cười:“Chuyện của phụ nữ, anh xen vào thế nào được?” Ghé sát hỏi: “Em nóixem chúng ta nên sinh con trai hay con gái?” Cô đẩy hắn: “Đi đi đi, báttự còn chưa có xem đâu, anh mơ xa thế.”
Vệ Khanh sửa lại: “Đâylà chuyện lửa cháy lông mày[66]! Aikết hôn xong chẳng sinh con chứ? Cha mẹ đã muốn ôm cháu nội rất lâurồi, chúng ta không thể làm cho họ thất vọng phải không nào?” Cô hầmhừ: “Anh nghĩ em sẽ vừa mang thai vừa đi học chắc? Em còn chưa tốtnghiệp đâu, đã kết hôn rồi, anh còn muốn được voi đòi tiên!” Nghĩ tớilại không cam lòng, tức tối nhìn hắn, là đầu sỏ gây chuyện!
Vệ Khanh trơ mặt ranói: “Có thể giống Trương Nhiễm Du, tạm thời nghỉ học…” Chu Dạ giậndữ: “Đừng có mơ! Học tỷ đến giờ còn chưa tốt nghiệp đâu, là chuyệnăn năn suốt đời, em không cần.” Vệ Khanh nhíu mày, không tranh luận vớicô. Loại chuyện này không phải nói không cần là có thể không cần,không nghĩ qua là có thể….
Về tới nhà nấu bữatối, cơm nước xong, Vệ Khanh vất bát đũa đấy, vắt chéo chân ngồi xemti vi. Chu Dạ liên tục gọi hắn: “Này này… ăn cơm xong không rửa bátà?” Trên “Khế ước bán thân” đã viết rõ ràng… Vệ Khanh giả vờ câmđiếc, không để ý tới. Chu Dạ chắn trước người hắn, Vệ Khanh không xemđược, ngả người xuống sofa, dù thế nào cũng không chịu đứng dậy. ChuDạ tức giận mà không làm gì được, phải tự mình thu dọn, hừ nói:“Mới cưới vợ vào cửa, đã không coi ra gì phải không?”
Sau khi ăn xong, Chu Dạlên mạng xem phim, đang đoạn hay thì Vệ Khanh chạy vào, hết hôn lạicắn. Cô mắng: “Đừng đùa nữa, che…” liều mạng ngó ra. Cô đang xem tậpphim Vượt ngục mới nhất, ánh mắt u buồn của nam chính tràn đầy trítuệ, nhảy từ trên thang máy xuống, người thường không thể làm nổi,đối thủ cũng nghiêm túc, phản ứng nhanh chóng, sức lực ngang nhau,mạo hiểm kích thích vô cùng…
Vệ Khanh bất mãn: “Cógì hay mà xem?” Cô gật đầu: “Xem người ta vừa đẹp trai vừa thông minh.”Cũng không để tâm, nhìn chằm chằm vào màn hình, đáng tiếc lại thấtbại, một hơi. Vệ Khanh giận cô không chuyên tâm, trực tiếp cởi quần áocô xuống, đặt lên ghế. Chu Dạ mắng to hắn biến thái: “Lại nổi cơnđiên gì thế?” Vệ Khanh hừ nói: “Đẹp trai tài giỏi, cơ trí thông mìnhlà chồng em đây này!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]