Chu Dạ ngây ngốc nhìnquyển sổ nhỏ màu đỏ trong tay, ở giữa là quốc huy trang nghiêm bắtmắt, ngẩng đầu hỏi: “Vệ Khanh, chúng ta đã kết hôn rồi sao?” Vệ Khanhnhíu mày; “Còn nghi ngờ gì nữa? Không phải em đã ký tên rồi sao?” Côvéo má mình, nói: “Đau quá, em cứ tưởng còn đang ngủ mơ.”
Vệ Khanh lắc đầucười: “Nằm mơ cũng mơ thấy chúng ta kết hôn sao?” Chu Dạ tức giận nói:“Mơ lấy người khác!” Hiện giờ hắn hoàn toàn không thèm để ý, đắc ýcười nhỏ: “Đáng tiếc là đã muộn mất rồi, từ giờ em đã vợ củaanh.” Cô ảo não nói: “Không phải đã nói sau khi tốt nghiệp rồi mớikết hôn sao? Sao giờ đã kết hôn thế này?”
Ngạc nhiên, ngơ ngẩn,vẫn không đuổi kịp hiện thực, chẳng qua cô chỉ đi tới văn phòng hắn,thế mà lúc về đã kết hôn, đúng là không tài nào hiểu nổi. Nhưng sựthật vẫn chình ình trước mắt, ván đã đóng thuyền, gạo đã nấuthành cơm. Đến bây giờ cô vẫn nửa mơ nửa tỉnh, chẳng qua chỉ ký quavài phần văn kiện, đã được coi là kết hôn sao? Mơ hồ nghĩ, cô bị VệKhanh lừa kết hôn khi nào?
Vệ Khanh nói: “Em đivề thu dọn đồ đạc đi, chuyển về sống với anh. Phòng anh đang ở mộtngười thì không sao, nhưng hai người thì có thể quá nhỏ, không giốngmột cái nhà, nhưng cứ tạm chấp nhận đã. Chờ qua năm mới, chúng ta chuyểnsang nhà mới luôn. Anh đã mua một căn nhà ở gần trường em, trang trícũng sắp xong rồi, em đi học cũng tiện.”
Cô thử thương lượng:“Hay là, em vẫn cứ ở trường, chuyển tới chuyển lui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-la-yeu/2344563/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.