Quản lý kí túc kéoChu Dạ ra phía sau lưng, đề phòng nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm nghị nói:“Tiên sinh, xin anh hãy giữ tự trọng. Nếu anh không đi, tôi sẽ báo bảovệ nhà trường.” Vệ Khanh giận dữ, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằmchằm Chu Dạ, thấy cô không có dấu hiệu giải thích, đành quay đầu rờiđi.
Nhưng ngay cả Chu Dạcũng không được sống yên ổn. Quảng lý đưa cô về văn phòng làm côngtác giáo dục tư tưởng. “Nhà trường có quy định, sau mười hai giờ đêmkhông thể ra ngoài, sao em lại không tuân thủ. Đêm hôm khuya khoắt, mộtcô gái trẻ ở bên ngoài có rất nhiều nguy hiểm, em lại còn uống saynhư vậy, có phải là hành vi của một sinh viên hay không? Con gái thìphải giữ cho mình trong sạch, có tự tôn, tự trọng, em nói nếu để chamẹ em biết, sẽ đau lòng thế nào…”
Chu Dạ không ngừng nói“vâng”, liên tục gật đầu, cũng hứa về sau không dám vi phạm nữa, nhấtđịnh sẽ tuân thủ quy định của nhà trường. Nhưng cho dù có như vậy,vẫn chưa được thả ra. Quản lý nói: “Hành vi này rất nghiêm trọng, lẽra nhất định phải thông báo phê bình. Nhìn thấy em có th độ nhận saithành khẩn, viết một bản kiểm điểm, sau đó quay lại nộp cho tôi.Được rồi, đi về ngủ đi. Em nhìn lại mình xem, người đầy mùi rượu, nửađêm trở về, sẽ gây ảnh hưởng xấu tới bạn học…”
Ngày khai giảng đầutiên, có một cô bạn tới gần hỏi cậu ta đã có bạn gái hay chưa, sắcmặt cậu ta không chút thay đổi, nhìn cô gái, không nói một câu đã xoayngười rời đi. Bởi vì không hay nói chuyện, lại luôn một mình, thíchngồi ở cửa sổ, nhìn về phía sân thể dục phía xa, đối diện đóchính là tòa nhà kí túc dành cho nữ nghiên cứu sinh. Vì thế mọingười đều đồn đại, Ninh Phi lớp tám trăm linh tư, là một mỹ thiếuniên, trên người có khí chất u buồn quý tộc, làm đau đớn đến ngạtthở.
Ninh Phi quan sát thờigian, đoán tới giờ Chu Dạ nên đi ra ăn cơm, vì thế đứng ở phòng triểnlãm tranh của khoa mỹ thuật tạo hình, ánh mắt nhìn chằm chằm vềphía thang máy. Mọi người nối đuôi nhau đi ra, Chu Dạ cũng đi ra theo,đứng một bên vỗ vỗ bụi trên quần áo. Vừa rồi bị sợi dây quấn quanhcuộn giấy bám vào người, cả người dính đầy tro bụi.
Ninh Phi đưa khăn ướtcho cô. Cô ngẩng đầu, có chút ngạc nhiên, cười nói: “Ninh Phi! Thậttrùng hợp, sao em lại ở đây?” Cầm lấy lau lau tay. Giảng đường dạycác sinh viên chưa tốt nghiệp không ở cạnh đây. Ninh Phi khẽ cười: “Tôiđi xem chị vẽ.” Chỉ vào phòng triển lãm. Chu Dạ đắc ý: “Chị làngười rất nổi tiếng ở trường, em không biết sao?” Nói xong cười, hỏicậu ta có muốn đi ăn cơm cùng không. Gãi đúng chỗ ngứa.
Hai người ngồi trongcanteen, khiến cho mọi người chú ý. Chu Dạ trêu ghẹo: “Ninh Phi, xem raem còn nổi tiếng hơn chị. Chưa bao giờ chị bị nhiều người ngó nhìnthế đâu.” Ninh Phi cười nhạo, không trả lời, chỉ hỏi cô muốn ăn gì.Chu Dạ ngó nghiêng nhìn: “Đúng là thời gian ăn cơm, đông người quá.Đang muốn ăn thịt nướng, nhưng thôi, bỏ qua đi, ăn mỳ là được rồi, cònnhanh chóng làm việc.” Thấy mọi người xếp hàng mua thịt nướng, côkhông còn thích thú nữa.
Ninh Phi bê bát mỳ đặttrước mặt cô, còn nói: “Chị ăn trước đi, tôi đi xếp hàng.” Chu Dạ gọicậu ta lại: “Vậy còn em, em không ăn à?” Còn chưa nói xong, cậu ta đãtiến vào đội ngũ xếp hàng thật dài. Nhưng chẳng bao lâu đã trở lại,Chu Dạ giật mình: “Sao lại nhanh như vậy?”
Cậu ta nói có nhờmột bạn học đứng xếp chỗ trước, giúp cậu ta mua. Cô lắc đầu cười,đẹp trai đúng là có lợi, cười hỏi: “Là bạn nữ sao?” Ninh Phi nhìncô, lắc đầu nói không phải. Không biết vì sao, ánh mắt cậu ta thỉnhthoảng lại liếc qua, khiến da đầu cô khẽ run, nói thầm: “Ừ… khôngphải, vậy thì không phải.” Sao lại nhìn cô như vậy, giống như cô đãnói sai ấy.
Ninh Phi đi lấy đồ ăn,có hai nữ sinh xô đẩy lại đây, hai người nhìn xuống, trong đó một côgái hắng giọng hỏi: “Xin hỏi, cô là bạn gái của Ninh Phi sao? Chúngtôi cũng không có ý gì, chỉ tò mò muốn hỏi một câu, nếu không tiệnnói, cũng không sao.”
Chu Dạ cười khổ, cùngcậu ta ăn bữa cơm mà cũng lắm phiền phức như vậy, nhíu mày hỏi:“Các là sinh viên mới sao?” Nếu không, sẽ không thể không biết cô. Hai côgái gật đầu, chờ mong nhìn cô. Cô cười, nói: “Nếu muốn biết như vậy,vì sao không đi hỏi Ninh Phi?” Một cô gái chân thành thẳng thắn nói:“Chúng tôi không dám đi hỏi Ninh Phi, cho nên mới tới hỏi cô thôi. Côcũng không phải không biết, Ninh Phi không thích nói chuyện.”
Lúc đầu cô gặp cậuta, cũng có cảm giác này, cảm thấy cậu ta đúng là một tên nhóc lầmlỳ, nhưng bên cạnh lâu ngày, cảm thấy rất tốt. Xem ra, cậu ta không cóthói quen nói chuyện với tất cả mọi người.
Bên cạnh có người nghethấy, cười: “Chu Dạ, cậu nên lấy ra uy phong đàn chị dọa các em ấy,sau này sẽ không ai dám tìm cậu hỏi mấy cái chuyện bát quái nhàm chánnày nữa.” Hai cô gái kia mới biết cô là học tỷ nổi danh trong trường,liền im lặng, ngoan ngoãn rút lui. Người nọ cũng tò mò, cười hỏi:“Sao cậu lại quen với sinh viên năm nhất thế? Danh tiếng của tên nhócNinh Phi này rất lớn nha, công nhận là rất đẹp trai.” Cô cười: “Lúctrước cậu ta ôn thi đại học, tớ mới quen mà.” Người nọ nhún vai, ýnói đã hiểu.
Cô gái kia khi nóichuyện thì mặt đã đỏ lên, có lẽ đã bỏ ra toàn bộ dũng khí mớidám làm thế. Trên tay Ninh Phi vẫn bưng khay ăn, không hề cử động, cũngkhông biểu hiện gì, đối với mấy chuyện này đã tập mãi thành quen.Mà cô gái kia xấu hổ, chân tay luống cuống, đứng ở nơi đó, đầu ngóntay đã hơi run rẩy.
Chu Dạ nhìn ánh mắtcậu ta thờ ơ, đẩy đẩy cậu ta, liếc mắt một cái, ý bảo cậu ta đừngcó im lặng không nói gì như thế. Nhìn thấy cô gái kia căng thẳng, cúimặt như sắp khóc, vội vàng nhận lấy, cười nói: “Yên tâm, chị sẽgiúp em đưa cho cậu ta.” Cô gái kia mới nhẹ nhàng thở ra, cảm kíchnói: “Cám ơn học tỷ.” Đỏ mặt rời đi.
Ninh Phi từ phía saumở miệng nói: “Thật xin lỗi, tôi đã có bạn gái rồi.” Cô gái kia quayđầu nhìn cậu ta, vô cùng kinh ngạc, sắc mặt tái nhợt, luống cuốnggật đầu, nhanh chóng chạy đi. Chu Dạ giật mình: “Em có bạn gái sao?Sao chị không biết, nếu có cơ hội cũng muốn một lần.”
Ninh Phi gật đầu:“Đúng vậy, có rồi.” Kéo cô đi xuống dưới: “Đi thôi, sau khi ăn nên đibộ một lát, rất có ích cho sức khỏe.” Chu Dạ nhìn bức thư tình trêntay, hỏi: “Vậy làm sao bây giờ? Trả lại cho người ta ư?” Ninh Phi hỏilại cô: “Chị đã nhận thì nên làm gì?” Cô nghĩ nghĩ: “Cô gái đó rấtđáng yêu.” Tiện tay nhét vào trong túi áo cậu ta.
Đi ngang qua sân thểdục, Chu Dạ nhìn thấy một đám người đang chơi bóng, quay sang hỏi: “Emcó hay chơi bóng không?” Ninh Phi nhíu mày, hỏi làm sao. Cô cười: “Ăncơm xong, nên vận động một chút, chúng ta chơi bóng rổ đi. Cho em xem,chị chỉ cần ba bước có thể cho bóng vào rổ, lần nào cũng trúng.”Chạy tới phòng dụng cụ mượn bóng, lúc trở về dẫn theo vài bạn nữ.Ninh Phi cũng không nói gì, cùng chơi với các cô. Nhưng trước mặtngười ngoài, cũng không nói nhiều.
Mấy cô gái hi hi ha haném bóng vào rổ, cười hỏi cô vì sao lại quen Ninh Phi. Chu Dạ đắc ýnói: “Thấy em trai chị có đẹp trai không? Nếu mấy em có ý gì, trướctiên phải hiếu kính với chị trước.” Mọi người cười mắng cô xấu xa,nô đùa ầm ĩ.
Chu Dạ ở bên ngoàithổi phồng khoa trương là thế, đến lúc đứng vào sân, mười lần thìtới chín lần không trúng, khiến mọi người cười nhạo không thôi. Côkhông cam lòng, kéo Ninh Phi qua: “Nào, lại đây, bộc lộ tài năng đi,đừng để chị mất mặt.” Ninh Phi ngoan ngoãn đứng ra bên ngoài, cầmbóng biểu diễn, khiến mấy nữ sinh thét chói tai, sau đó tiêu sái tungngười, người ta kia mới là chính tông ba bước ném bóng vào rổ, mộtphát trúng luôn, biểu diễn đẹp mắt. Đám người vây xem vỗ tay kêu lớn:“Đẹp lắm, làm lại một lần nữa đi.”
Bên cạnh có một côgái nhỏ si mê nói: “Làm sao bây giờ, ngay cả lúc chơi bóng rổ, NinhPhi cũng đẹp trai như vậy, là thần tượng hoàn mỹ trong lòng mình.”Chu Dạ đứng cạnh nghe thấy, buồn cười, nhảy dựng lên kêu lớn: “Đẹplắm, làm lại lần nữa đi.” Ninh Phi thấy cô vỗ tay, cười cười với cô,phi thân nhảy lên, quả bóng ngoan ngoãn chui lọt vào trong rổ, khiếncho phần đông các cô gái vỗ tay hoan hô.
Chu Dạ chống thắt lưngcười, từ xa giơ ngón tay cái lên với cậu ta. Có một nam sinh khôngphục, đi tới đấu với cậu ta, cậu ta không phải loại người háo thắng,lần này lại tiếp nhận khiêu chiến, thản nhiên không sợ. Chu Dạ đi lênkhán đài ngồi xem, đi theo mọi người ồn ào bàn tán, một tiếng chuôngdồn dập vang lên, nhìn thấy hiển thị têngọi, hừ lạnh một tiếng.
Nhưng cuối cùng vẫnnghe máy, tức giận nói: “Tôi tưởng anh tan biến luôn trong không khírồi.” Giận dữ nhiều ngày như vậy, vẫn không thể nào buông xuống. Tốtxấu gì cũng phỉa có biện pháp giải quyết. Vệ Khanh mở đầu chínhlà: “Anh đang ở trong bệnh viện.”
Chu Dạ sợ hãi: “Đãxảy ra chuyện gì? Sao lại ở trong bệnh viện?” Thái độ biến chuyểnhẳn. Khóe miệng Vệ Khanh nhếch lên ý cười, giọng nói vẫn không nóngkhông lạnh: “Đương nhiên là bị bệnh thì mới nằm viện. Em đúng lànhẫn tâm, nhiều ngày như vậy, ngay cả một cuộc điện thoại cũng khôngcó, cũng không quan tâm tới sống chết của chồng em.” Điển hình củaloại người đã được tiện nghi còn khoe mẽ.
Giờ phút này, cô đâucòn tâm tư cùng hắn so đo, liên tục hỏi: “Đang ở bệnh viện nào? Cónghiêm trọng hay không? Em tới thăm anh. Sao anh lại vào viện? Khi nào…”Vừa nghe thấy ở bệnh viện, liền nghĩ ngay tới tai nạn xe cộ hoặc làbị bệnh nan y gì đó, giống như trong phim Hàn…
Trên đường đi vô cùng áynáy, nếu sớm biết sẽ cúi đầu nhận lỗi, không so đo với hắn. Kinhhoàng nghĩ, chẳng may thật xảy ra chuyện gì, bảo cô phải làm sao đây?Thật không dám tưởng tượng. Chiến tranh lạnh nặng nề cứ như vậy màtan thành mây khói. Ngay cả chào hỏi cũng không kịp, cứ như vậy vộivã rời đi.
Cô nhìn đồng hồ, tứcgiận nói: “Mới ba giờ chiều, anh đã đói bụng là thế nào?” Hắn đángthương nói: “Từ tối qua tới giờ anh chưa được hạt cơm nào vào bụng,vừa mới truyền nước, tinh thần tốt một chút, mới muốn ăn chút gìđó.” Chu Dạ nghe xong, trong lòng mềm lại, nói: “Anh đợi một lát, emra ngoài mua cho anh.”
Truyền nước xong, y tátới rút kim, nói hắn có thể ra viện. Chuyện gia đình còn chưa giảiquyết xong, sao có thể đi chứ. Vì thế yêu cầu người ta truyền cho hắnmột chai nữa. Chu Dạ quay lại, nói: “Đang ốm, nên ăn nhẹ. Em mua cho anhít cháo gà, anh ăn một ít đi.” Múc ra bát.
Vệ Khanh nói: “Tayphải anh đang cắm kim, ăn không tiện…” ánh mắt nhìn cô, không nói. Côđành ngồi trước giường, đút cho hắn ăn, vẫn không nói không cười,khuôn mặt trầm tĩnh. Vệ Khanh cũng không dám nói như lung tung, sợchọc giận cô, sắc mặt mà biến đổi, coi chừng uổng phí công sức. Côgái nhỏ này, trở mặt còn nhanh hơn lật sách. Trong lúc nhất thời,trong phòng bệnh chỉ tiếng ăn cháo, rất im lặng. Không nghĩ một lúcsau, một ít cháo bắn vào mặt hắn, hắn “á” một tiếng. Cô vội buôngbát, quay ra tìm không thấy giấy ăn, vì thế lấy tay lau giúp hắn.
Vệ Khanh nghiêng mặt,nhân cơ hội hôn lên tay cô, thở dài: “Chu Dạ, anh ốm thành như vậy, emcòn muốn giận tới bao giờ? Chờ anh chết có phải không?” Cô cứngngười lại, cúi đầu không nói gì, rút tay lại. Vệ Khanh thấy thế, taytrái vương lên, kéo cô vào trong lòng, ở bên tai cô thì thầm: “Nói gìđi, tiểu yêu tinh, còn giận nữa không?” Trên mặt cười dài.
Chu Dạ không đẩy ra,cũng không giận dỗi nữa, hầm hừ nói: “Em bị người ta đánh, anh nóixem chuyện này nên làm thế nào?” Tay Vệ Khanh xoa xoa lưng cô, nói:“Vậy em nói xem? Cũng không thể bảo anh đi đánh người ta một cái đấychứ?” Cô ngẩng đầu lườm hắn. “Em nghĩ thế đấy.” Ngày đêm cô đều muốntát cho ả đàn bà kia một cái, nhưng đó chỉ là giấc mơ, nếu giấc mơấy có thể thành sự thật…. Ánh mắt cô bắt đầu sáng lên…
Hắn vội nói: “Ngườita đi rồi, anh biết tìm người thế nào? Chu Dạ… đây không phải là emlàm khó anh sao? Chuyện cũng qua rồi, chúng ta không so đo với người tanữa…”
Vệ Khanh kêu thảm mộttiếng, trên đầu vai phải mờ mờ tia máu. Hắn hút một ngụm khí lạnh,nói: “Em đúng là ra tay tàn nhẫn! Coi anh là kẻ thù không đội trờichung à?”
Chu Dạ xoa xoa đôi môiđỏ, đúng là có vài phần giống nữ quỷ hút máu, mắt sáng lên nói:“Biết đau sao? ‘Đau’ thì chừa được. Đừng tưởng chỉ cắn thế này làxong, chuyện này em không để cho anh yên đâu.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]