Nhưng hắn cũng khôngcó xem thường Chu Dạ, chẳng qua là dùng chỉ là dùng một phương phápkhác mà thôi.
Khi hắn tới trườngtìm cô, từ xa thấy cô đang đứng nói chuyện với một nam sinh, chờ tớikhi nam sinh kia quay người lại, mới nhận ra đó là Ninh Phi, giận “hừ”một tiếng. Chu Dạ thấy hắn tới, vội vàng chạy đến, lau mồ hôi cườinói: “Anh đã đến rồi, có mang bản kiểm điểm đến không?” Hắn tứcgiận nói: “Một tập dầy cộm kia kìa!” Cô phì một tiếng, làm mặt quỷtrêu hắn, nói: “Nóng chết mất, em muốn ăn kem.”
Hai người giống nhưmột đôi sinh viên, ngồi dưới tàng cây. Tháng chín, đã có gió nhẹ, hơinóng giảm bớt, dưới cây cổ thụ cao lớn, thỉnh thoảng phát ra tiếngxào xạc của tán lá, thỉnh thoảng có tiếng kêu của một hai chú chimhót líu lo, có người trong lòng ở bên cạnh làm bạn, đơn giản mà vuivẻ, niềm hạnh phúc rất bình dị. Bỗng nhiên Vệ Khanh nói: “Chu Dạ,sổ sách của em xong rồi, còn anh vẫn chưa tính toán sổ sách với emđâu!”
Cô mút cây kem, gí sátmặt vào hắn, hỏi: “Anh có sổ sách gì cần tính toán với em?” Côcũng chẳng làm sai chuyện gì. Không làm chuyện xấu xa, không sợ quỷgõ cửa. Vệ Khanh nhìn thấy dáng vẻ cô bất cần, tức giận nói: “Emcòn không biết tự kiểm điểm à! Em nói xem, rốt cuộc em và tên nhócNinh Phi kia là thế nào? Còn cùng cậu ta đi ra ngoài uống rượu lêu lổng,ăn tim gấu gan báo phải không?”
Cô cắn một quả sơ ri,nói: “Không phải đã sớm thành thật kể cho anh rồi sao? Cũng khôngphải đi riêng với một mình cậu ta, là cả một đám người đi vào KTV!Người ta đưa em về là phép lịch sự tối thiểu. Anh còn gì muốn hỏinữa à? Đã hết chưa…”
Vệ Khanh bực mình:“Nếu đã biết sai, sao còn không tránh xa hắn một chút?” Cô trừng hắnliếc mắt một cái: “Người ta gọi em là chị! Anh suy nghĩ nhiều quá!”Vệ Khanh không tin, đều là đàn ông, còn không biết trong lòng thằngnhóc đó nghĩ gì sao? Nói: “Dù sao em cũng tránh xa cậu ta một chút,anh không thích cậu ta.”
Cô hầm hừ: “Anh ghentị người ta trẻ tuổi, đẹp trai chứ gì?” Hắn gõ gõ vào trán cô: “Anhghen tị làm gì? Chỉ là một thằng nhóc, vẫn còn búng ra sữa. Anh sợem bị người khác quyến rũ.” Chu Dạ nhíu mày nói: “Sao anh lại không tintưởng em nhỉ? So sánh thì cũng không bằngnh, sao em lại có thể bị ngườita quyến rũ được? Anh đúng là quá coi thường em rồi.”
Trong lòng Vệ Khanh ấmáp vô cùng, cười nói: “Thật sao? Thật sự thích anh như vậy à? Vậychúng ta mau kết hôn đi.” Cô bất đắc dĩ nói: “Không phải đã nói chờem tốt nghiệp xong sẽ kết hôn sao? Chỉ còn một năm nữa, anh vội cáigì? Chúng ta cứ như bây giờ không tốt sao?”
Vệ Khanh bất mãn:“Tốt cái gì chứ, tránh cho đêm dài lắm mộng, chúng ta làm rõ ràngmọi chuyện. Em nhìn Lý Minh Thành xem, con cậu ta đã biết chạy rồiđấy.” Hắn cứ càu nhàu mãi, đúng là buồn bực. Cô đẩy hắn: “Học tỷnói rất hối hận, không nên kết hôn sớm như vậy. Có con rồi, những kếhoạch, lý tưởng, khát vọng trước kia, muốn làm chuyện gì cũng bịquấy rầy. Vệ Khanh, em không muốn kết hôn sớm như vậy…”
Hắn hung hăng véo mácô, nói: “Từ khi anh quen em tới giờ, em chỉ biết nói không. Không muốntiền của anh, không muốn đi ra ngoài ăn cơm, không muốn hẹn hò, khôngmuốn làm bạn gái anh, không muốn đính hôn, khong muốn kết hôn… khi nàomới có thể ngoan ngoãn gật đầu, nói tiếng đồng ý đây?” Cảm thánmột tiếng. Càng không muốn, thì càng không thể tự kiềm chế.
Cô oan ức nói: “Anhchỉ nhớ những lúc em từ chối, bỏi vì anh quên nhiều lúc em rất mềmmại đáng yêu nha! Ví dụ như bây giờ…” cô hôn cằm hắn, tiện thể bôi cảkem lên.
Chai nước nhanh chóngtruyền hết, nghe thấy radio bên ngoài tuyên bố đại hội thể dục thểthao buổi sáng chấm dứt, một lúc sau, rất nhiều bạn học tiến vàothăm cô. Lục Đan đi tới nói: “Chu Dạ, tớ cầm đồ cho cậu. Vừa nãy bạntrai cậu gọi điện tới, tớ nói cho anh ta biết cậu bị ngất, anh ta nóisẽ lập tức đến ngay.” Chu Dạ cảm ơn cô, nhận áo khoác và đồ dùng.
Rút kim ra, tinh thầnđã tốt lên rất nhiều, mọi người đều tự giải tán ra về. Chu Dạ vặnthắt lưng, nói: “Đúng là sinh long hoạt hổ.” Khoa chân múa tay một lúcnói: “Tay đánh nam sơn mãnh hổ, chânđá bắc hải giao long.” Đại hội thể dục thểthao để lại hậu quả. Ninh Phi kêu lớn: “Cẩn thận!”
Còn chưa nói xong, ChuDạ đi xuống cầu thang, chân bước vào khoảng không. Ninh Phi nhanh tay lẹmắt đỡ cô, còn liên tục hỏi cô có bị thương hay không. Cô lắc đầu,“Không sao, không sao, ngồi một chút, tới chỗ đối diện kia ngồi đi.”Lại tự mình chế giễu: “Biết cái gì gọi là đắc ý vênh váo chưa? Cứnhìn chị thì biết.” Đúng là họa đơn vô chí.
Bỗng nhiên, đối diệncó một nam sinh lớn giọng gọi: “Ninh Phi, cậu chạy đi đây vậy? Sáng nayphải thi nhảy xa, sao không tham gia?” Ninh Phi dừng một chút, nhìn ChuDạ, sau đó làm như không có việc gì nói: “Tớ tưởng một giờ ba mươichiều mới thi.” Nam sinh kia đi tới, cầm thời gian biểu trên tay, nó:“Cậu nhìn thời gian đi, rõ ràng là mười giờ ba mươi sáng bắt đầu,buổi chiều là môn đẩy tạ. Mọi người đi tìm cậu khắp nơi, không thấycậu đâu, còn tưởng xảy ra chuyện gì.” Ninh Phi xin lỗi, nam sinh kia nóithêm vài câu rồi rời đi.
Chu Dạ nhìn hắn, nghingờ hỏi: “Sao em lại có thể nhớ nhầm thời gian? Trên radio có thôngbáo mà.” Hắn tránh ánh mắt cô, nói: “Tôi không nghe qua radio, chị ngheđược sao?” Lúc đó bọn họ đã ở trong phòng y tế, đâu có chú ý tới.Vì thế Chu Dạ không nói, ngồi trên ghế, vén ống quần lên, bị sưngmột chút.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]