“Yêu nhau thì dễ,chung sống gian nan!”
Ân tổng từ trên caonhìn xuống, khinh miệt nói: “Cô là ai? Dám đẩy tôi sao?” Quay đầu nhìnVệ Khanh, sắc mặt lạnh lùng, nói: “Vệ tổng, đây là nhân viên của anhsao?” Thần thái cao ngạo, khí thế bức người.
Chu Dạ tức tới mứcsuýt nổ phổi, cô ta làm điều ác mà còn dám cáo trạng trước? Xônglên phía trước muốn tranh luận, Vệ Khanh quát một tiếng, cởi âu phụckhoác lê người cô, lạnh lùng nói: “Chu Dạ, còn không mau xin lỗi Ântổng!” Trong trường hợp này, hắn chỉ có thể làm như vậy. Hắn biếttính nết Chu Dạ nóng nảy, nhưng cũng không thể tự dưng mà đi đánhnhau với người ta, bảo hắn biết làm sao đây? Dù sao hắn vẫn là chủnhà, đây là trách nhiệm và cũng là nghĩa vụ phải làm như vậy.
Chu Dạ ngây người, ngơngác nhìn hắn. Cô nghi ngờ chính mình nghe lằm, hắn vừa nói cái gì?Bắt cô xin lỗi sao? Hắn lại bắt cô xin lỗi ư? Cô bị người ta vô duyênvô cớ tát một cái, thế mà hắn lại bảo cô xin lỗi? Giật mình đứngđó, trong đời chưa từng bao giờ uất ức như vậy.
Vệ Khanh nhân lúc côđang sững sờ , vội nói: “Ân tổng, ngại quá, là do tôi cai quản cấpdưới không nghiêm. Cô đại nhân không chấp tiểu nhân, sao có thể cùngmột cô gái nhỏ tính toán chi li. Nào, nâng ly, tôi lấy rượu tạ lỗi,mỗi người làm một ly đi.” Mọi người vội phụ hoa giơ ly rượu lên. Ântổng nhìn Chu Da mất hồn lạc phác, cười lạnh lùng, nói: “Chuyện gìcũng có thể cho qua, riêng chuyện này thì không.” Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-la-yeu/2344550/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.