“ ‘Anh mà dám ở bênngoài xằng bậy, em với anh đồng quy vu tận!’ Chỉ có yêu một ngườitới mức tận cùng, mới có thể cam nguyện chết chung.”
Kì thi tốt nghiệp rốiren cũng qua đi, Ninh Phi kích động chạy tới tìm Chu Dạ, cười cảm ơncô, nói muốn mời cô đi ăn gì đó. Cô hoàn toàn đồng ý, mấy ngày quacô cũng vất vả nhiều, không biết đã chết bao nhiêu tế bào não rồi.
Ninh Phi đưa cô tới mộtquán ăn bên ngoài rất bình thường, nhưng bên trong lại rất phong cách,trang trí thanh nhã thoải mái, khung cảnh yễn tĩnh, ánh đèn ấm áp,nhìn là thích. Cậu ta quen thuộc đi vào, tới một ngã rẽ, trước mặtsáng ngời, cảm giác không gian thông thoáng, bên cạnh còn có một loạtxích đu bằng dây thừng, thợ khắc tinh xảo, dây thừng to bản giả cổ,sắc xanh êm dịu, khiến cái nóng oi bức của mùa hè nhẹ nhàng hơn rấtnhiều. Chu Dạ liên tục khen nơi này đẹp, chạy tới xích đu ngồi, đẩyđẩy dây thừng, trái phải lay động, rất vui vẻ.
Cô vẫn chỉ là một côgái nhỏ, đương nhiên là thích mấy thứ như vậy. Vệ Khanh dù có thươngcô tới đâu, vẫn ngại thân phận, sẽ không bao giờ đưa cô tới những chỗthế này.
Ninh Phi ngồi xuống bêncạnh cô, cầm thực đơn, tự nhiên hỏi cô muốn ăn gì. Chu Dạ quay đầu,liền chạm vào bả vai cậu ta, hai người ngồi chung một chỗ, liếc mắtnhìn thấy, xung quanh đều có mấy thiếu niên nam nữ mười mấy tuổi, anhanh em em dựa vào nhau, phía trước còn có một đôi đang nùng tình mậtý hôn môi. Chu Dạ nhìn thấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-la-yeu/2344548/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.