“Đôi mắt đen láy xinhđẹp như hắc bảo thạch nhìn chằm chằm Chu Dạ, dường như đau lòng, đôimôi gắt gao mím lại, quay đầu nhìn sân thể dục phía bên kia, không nóilời nào.”
Vệ Khanh đưa Chu Dạtới khách sạn gần đó ăn tối, cô than thở rằng mỗi lần đi tới nhữngchỗ thế này ăn cơm rất mệt mỏi, cô vốn không phải thục nữ, sao cứphải làm ra vẻ cho khổ. Vệ Khanh cười nói: “Ăn mặc đẹp như vậy, khôngđi sẽ rất đáng tiếc.” Chu Dạ chợt thấy ánh đèn quán bar lóe bênngoài cửa sổ, nhiệt huyết sôi trào, ồn ào nói: “Vệ Khanh, em khôngmuốn đi ăn cơm, chúng ta tới quán bar uống rượu khiêu vũ được không?Hôm nay là Valentine, chúng ta khiêu vũ một đêm. Đi thôi, đi thôi, em muốnđi bar, lâu lắm rồi người ta chưa đi…” lôi kéo tay áo hắn, không đồng ýsẽ không buông tha.
Vệ Khanh làm sao chốngcự nổi, phụng phịu nói: “Đi cũng được, nhưng có ba điều kiện. Thứnhất, không được làm loạn, thứ hai: không được khiêu vũ với đàn ôngkhác, thứ ba: không được uống rượu.” Chu Dạ thấy hắn đồng ý, liêntục nói đâu có, ôm cổ hắn hôn loạn, hoan hô: “Vệ Khanh, em biết anhhiểu em nhất mà.” Vệ Khanh không tự chủ được, bật cười, vỗ vỗ môngcô, yêu chiều nói: “Không cho em nghịch ngợm gây sự! Anh còn đang lái xe.Em cứ nháo như vậy, chúng ta thành một đôi cô hồn nơi địa phủ bâygiờ.” Cô lắc đầu, cười hì hì nói: “Em không sợ, có a, cho dù làmquỷ, em cũng không sợ.”
Vào quán bar, Chu Dạvô cùng hưng phấn. Đã gần một năm cô bị cấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-la-yeu/2344542/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.