Vừa đi vừa nghĩ mấycâu nói của cậu ta, giơ chân đi dép lê ra ngoài, trên người mặc một áokhoác dày, bên trong vẫn còn mặc áo ngủ hello kitty. Sợ cậu ta chờlâu, vội vàng chạy xuống. Ninh Phi thấy cô xuống, nâng mắt nhìn, nóinhanh: “Đi thôi.” Liền đi trước. Chu Dạ gọi cậu ta lại: “Đi đâu?” Bộdáng này có thể đi đâu. Ninh Phi quay đầu, nhíu mày nhìn chằm chằmtrán cô, trầm giọng hỏi: "Sao lại thế này?"
Chu Dạ nhớ ra mìnhkhông mặc gì ngã xuống đất, không khỏi có chút xấu hổ, ngượng ngùngnói không sao, không cẩn thận đụng vào. Bỗng nhiên Ninh Phi nắm tay cô,vén cổ tay áo, không có vết thương tích, thở phào nhẹ nhõm hỏi:“Thật sự bị đụng vào?” Vẫn không tin.
Chu Dạ giật mình rúttay về, trời lạnh khiến cho da thịt vừa lộ ra đã nổi lên một tầng dagà, sợ run, dường như lắp bắp nói: “Đương nhiên… là bị đụng vào. Emlàm gì vậy?” Có chút tức giận, xoay người muốn rời đi. Thanh âm trongtrẻo nhưng lạnh lùng của Ninh Phi từ phía sau truyền tới: “Trên mặtmẹ tôi từng có nhiều vết thương, thường lừa tôi là bị ngã, sau mớibiết, hóa ra không phải.” Cô dừng lại, thảo nào phản ứng của cậu talại mạnh như vậy. Cô cũng không hỏi vì sao mẹ cậu ta bị thương, tómlại không phải là chuyện tốt. Một đứa nhỏ xinh đẹp như vậy, tuổicòn trẻ, mà cuộc sống gia đình lại bất hạnh như thế, cô không khỏithương cảm.
Ninh Phi lại hỏi: “Hômqua cô ở chung một chỗ với bạn trai sao?” Chu Dạ xấu hổ, nói: “Em hỏicái này làm gì chứ?” Bỗng nhiên Ninh Phi nói một câu: “Nhìn anh ta cóvẻ rất khỏe.” Chậm nửa nhịp cô mới có phản ứng, chần chừ hỏi: “Emcó ý gì?” Nói rõ ràng không phải tốt hơn sao? Hắn nói thẳng: “Nếuanh ta đẩy cô, tốt nhất nên rời đi, tôi không hiểu nổi, có gì mất mặtchứ? Vì sao lại cứ hèn mọn nhẫn nhịn như vậy?”
Chu Dạ hiểu ra, rốnglên: “Anh ta dám!” Hóa ra tên nhóc nghĩ Vệ Khanh ngược đãi cô, xem raấn tượng của cậu ta về Vệ Khanh rất không tốt. Ninh Phi cũng không tỏthái độ gì, chỉ nói: “Anh ta không phải người tốt.” Cô tức giận nói:“Anh ấy có phải người tốt hay không, trong lòng tôi tự rõ. Nhưng, vẫncảm ơn ý tốt của em.” Vì muốn làm dịu không khí, nói: “Thi thử xong,làm bài thế nào?”
Hắn thản nhiên nóitạm được. Chu Dạ cảm thấy hơi lạnh, vì thế hỏi: “Em tìm tôi có việcgì sao? Nếu không có việc gì thì tôi phải về.” Cậu ta lấy ra hai véxem phim nói: “Lần trước cô mời tôi ăn cơm, tôi vẫn còn chưa mời lại.”Chu Dạ vội nói: “Không cần, không cần, em rủ bạn bè đi cùng đi, hômnay tôi sẽ không đi.” Hắn kiên cường đứng đó, tay cũng không rút lại.
Chu Dạ bất đắc dĩ,cầm láy nhìn, là bộ phim mớihiếu, dàn sao nổi tiếng. Nhìn lạichính mình: “Tôi thế này sao đi được, để lần khác đi đi.” Hắn khôngquan tâm nói: “Không sao. Chỉ là đi xem phim, không phải đi thi hoa hậu.”Kéo cô bước đi, giống như sợ cô bỏ chạy.
Chu Dạ kinh ngạc khôngngờ hắn khỏe như vậy, nhất thời không rút được tay ra, tức giận nói:“Ninh Phi, hôm nay tôi không muốn đi.” Ninh Phi dừng bước, bỗng nhiên nói:“Không phải cô muốn chúc mừng tôi thi xong sao? Tôi thi xong rồi.” Cônghĩ nghĩ, nói: “Vậy em rủ bạn học em đi chúc mừng được không? Tôithấy lạnh, không muốn ra ngoài.
Đôi mắt đen láy xinhđẹp như hắc bảo thạch nhìn chằm chằm Chu Dạ, dường như đau lòng, đôimôi gắt gao mím lại, quay đầu nhìn sân thể dục phía bên kia, không nóilời nào. Bỗng nhiên Chu Dạ cảm thấy lương tâm bất an, sao lại giốngnhư mình bắt nạt một cậu bé đẹp trai, ngây thơ cơ chứ? Với những hànhđộng không bình thường của Ninh Phi, không phải không có cảnh giác, chonên ra sức giữ vững khoảng cách. Cô là phụ nữ đã có chồng.
Ninh Phi thấp giọngnói: “Hôm nay là sinh nhật tôi…” Chu Dạ ngạc nhiên, hỏi: “Cha mẹ emkhông tổ chức sinh nhật cho em sao?” Cậu ta nói: “Mẹ tôi đã sớm bỏmặc tôi, còn cha tôi… đã nửa tháng tôi không thấy ông ta.” Cô đành đầuhàng, nói tới chủ đề này, cũng không nỡ từ chối, đành phải hỏi:“Sinh nhật em, em muốn làm gì? Chỉ đi xem phim thôi sao?”
Cậu ta gật đầu: “Khôngmuốn làm gì, đi xem phim giết thời gian.” Chu Dạ nghe, thấy cậu tatuổi còn nhỏ mà nói chuyện buồn bã như vậy, một người lẻ loi trongngày sinh nhật rất khổ sở, thở dài nói: “Đi thôi.” Cô cũng bất chấphình tượng, đằng nào rạp chiếu phim cũng ngay gần trường, xem xongrồi về. Đến rạp chiếu phi, Ninh Phi thấy cô thu lu ngồi một chỗ vìlạnh, cởi áo khoác ra khoác cho cô, lộ ra áo đồng phục học sinh bêntrong.
Cô vội nói: “Khôngcần, tôi cũng không thấy lạnh lắm.” Ninh Phi chú ý lúc cô ngồi xuống,còn lộ ra cả một mảng lớn mắt cá chân, kiên trì đắp lên đùi cô. ChuDạ cảm động, nhưng vẫn rất xấu hổ, ngượng ngùng hỏi cậu ta có lạnhkhông. Cậu ta cũng không trả lời, nhìn đồ ăn trên tay những ngườikhác, vì thế hỏi: “Có muốn ăn gì không? Tôi đi mua.” Chu Dạ vội nóimình không thích ăn vặt, cậu ta không nói gì, tay nghiêm chỉnh đặt trênđầu gối, im lặng xem phi,.
Vệ Khanh hỏi: “Đangngủ sao?” Cô nói: “Không phải, đang xem phim, không phải đang ở kí túc,em đang ở ngoài rạp.” Vệ Khanh nhíu mày: “Một mình em?” Cô lắc đầu:“Không phải, cùng với.. một người bạn, hôm nay là sinh nhật cậu ấy…”lúc nói cảm thấy chột dạ. Vệ Khanh có chút thất vọng: “Thật sao?Anh tưởng em đang ở kí túc, đến cổng trường em rồi.” Cô vội nói:“Phim sắp hết rồi, anh chờ một lát, em về ngay đây.”
Ngẩng đầu nhìn thấyNinh Phi nhìn chằm chằm lên màn hình, ánh đèn lúc sáng lúc tối lầnlượt thay đổi trên khuôn mặt cậu ta, không nhìn ra biểu hiện gì. Nghĩthầm, chẳng mấy khi sinh nhật, vẫn nên cùng cậu ta xem xong phim đi, vìthế kiên nhẫn chờ phim kết thúc. Không đợi cô mở lời, Ninh Phi quayđầu nhìn cô, nói: “Tôi đưa cô về.” Chu Dạ cầm áo khoác trả cho cậuta.
Hai người đi ra ngoài,Chu Dạ thấy cửa hàng bán bánh ngọt ở phố đối diện, sờ túi quần,hỏi: “Có tiền không? Cho tôi mượn một ít.” Ninh Phi lôi ví tiền ra,cầm một tệp tiền đỏ chói lọi, Chu Dạ trợn mắt, đúng là nhìn ngườikhông thể nhìn tướng mạo, bất kể người nào, cũng có nhiều tiền hơncô. Cậu ta hỏi: “Cần bao nhiêu?” Chu Dạ vội nói một trăm là đủ rồi,cô ra ngoài không cầm theo ví tiền.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]