“Cô khó chịu rên rỉthành tiếng, cảm thấy rối loạn, hoàn toàn ngoài ý muốn của mình.Nhắm mắt lại, chỉ có thể hô hấp, cả người sa vào cảm xúc mãnhliệt, hoàn toàn đánh mất lý trí.”
Ninh Phi đút tay vàotúi quần, hỏi: “Tuần này cô có đi dạy không?” Chu Dạ ấp úng nói cólẽ sẽ đi. Ninh Phi gật đầu nói: ‘Hôm nay cảm ơn cô. Tôi đang vẽ mộtbức tranh, chưa chuẩn lắm, hôm nào đi học, muốn nhờ cô chỉ giáo thêm.”Chu Dạ vội nói không thành vấn đề, không thành vấn đề.
Hai người nhìn cậu tarời đi, Vệ Khanh quay đầu hỏi: “Hôm nay em đi xem phim cùng cậu ta sao?Quan hệ giữa hai người thân thiết như thế từ khi nào vậy?” Thằng nhócnày đẹp trai tới mức khiến người khác ghen tị, giọng nói đậm mùidấm chua. Chu Dạ sợ hắn hiểu lầm, vội vàng nói thật mọi chuyện,mọi thứ không bỏ sót một chi tiết nào: “Vệ Khanh, cậu ấy là họctrò của em, muốn thi vào khoa mỹ thuật tạo hình trường em, em cũngkhông thể đứng ngoài nhìn, bỏ mặc không quan tâm phải không? Vả lại,hôm nay là sinh nhật cậu ta, đứa bé đáng thương, đi cùng cậu ta đi xemphim cũng không có gì không tốt phải không? Anh đừng nghĩ nhiều nha,dù sao cậu ta vẫn chỉ là học trò mà thôi.”
Vệ Khanh vẫn không vui:“Nếu em và cậu ta không quen thân, sao lại mặc đồ không chỉnh tề đi xemphim cùng” Hắn tức giận Chu Dạ tùy tiện, mặc như vậy mà đi cùng vớimột tên con trai ra ngoài, tuổi dù nhỏ, nhưng vẫn là con trai nha.Người sáng suôt đều nhìn ra, tình cảm của cậu ta đối với Chu Dạkhông hề đơn giản, nếu không bao nhiêu trường đại học tốt như vậy, lạithi vào trường cô làm gì, sinh nhật còn lôi kéo cô đi xem phim cùngnữa!
Chu Dạ đỏ mặt, tứcgiận nói: “Em không ngờ cậu ta muốn đi xem phim! Anh làm gì mà cứ sođo với một đứa trẻ như vậy, không độ lượng chút nào.” Vệ Khanh thởdài: “Chu Dạ, em mau trưởng thành đi, trẻ con chính là kiểu người khóđối phó nhất.” Không phải hắn đưa cô vào tròng như vậy sao? Vết xe đổđó, lại có xe đi đúng đường.
Chu Dạ cảm thấy hắnăn dấm chua cũng chẳng ra sao cả, thở phì phì nói: “Em cũng khôngphải trẻ con, cũng không có ý định gì với cậu ta cả.” Vệ Khanh nóithầm trong lòng, ở trong mắt anh, em và tên nhóc đó đều là trẻ con,cho nên mới lo lắng. Nhưng không nói ra, ôm cô: “Đây chính là em tự nóiđấy nhé. Nếu đã không có ý đồ gì với người ta, thì cách xa ra mộtchút, đừng giết hại một thanh niên tốt của tổ quốc, người ta đang làmầm non của đất nước đấy. Em đó, coi như xong, đời này ở cùng anhnáo loạn.”
Cô không phục, nói: “Emcũng vậy, em cũng là một thanh niên ngũ giảng tứ mỹ tam nhiệt tìnhyêu thương[59],hưởng ứng lời kêu gọi của tổ quốc, hăng hái đầy hứa hẹn, tích cựchướng tới tương lai, học tập không ngừng, đền đáp tổ quốc…” Vệ Khanhbật cười: “Được, được, Chu Dạ nhà ta có tiền đồ tươi sáng, tương laivì nước vì dân mà cống hiến.”
Cô huých hắn một cái,hờn dỗi không thôi. Vệ Khanh nghiêm mặt nói: “Chu Dạ, nói thật với em,không nên quá thân thiết với tên nhóc kia, anh sẽ ghen đó. Lúc nào emcũng phải nhớ kỹ, em là vợ anh.” Cô lại nói: “Ai là vợ anh chứ? Báttự còn chưa hợp lắm đâu, chỉ nói nhảm!” Vệ Khanh nghe xong rất buồnbực, Chu Dạ vẫn không chịu ý kết hôn, đồng thời phải đau đầu đốiphó với Ninh Phi. Xem ra tên nhóc kia cũng rất cố chấp với cô, điềunày khiến hắn rất khó chịu, nhưng cũng không thể làm gì một đứanhỏ như cậu ta.
Chu Dạ thở dài: “NinhPhi, được một người đẹp trai anh tuấn như em thích tôi, tôi cảm thấyrất vui. Nhưng em cũng biết đó, tôi đã đính hôn rồi.” Ninh Phi lạinói: “Vì sao cô lại cùng anh ta đính hôn cơ chứ? Anh ta không phảingười tốt.” Chu Dạ thật lòng nói: “Ninh Phi, Vệ Khanh đối xử với tôirất tốt, tôi tin tưởng anh ấy thật lòng. Chúng tôi đã đính hôn, chỉchờ tôi tốt nghiệp sẽ đính hôn.”
Vẻ mặt Ninh Phi ảmđạm, một lúc sau nói: “Tôi biết. Nhưng tôimuốn như vậy, tôi chỉ hivọng cô có thể tiếp tục dạy học.” Chu Dạ không biết nên ứng phó vớitrường hợp này thế nào, đành phải vỗ vai hắn, làm ra vẻ giáo viênan ủi hắn: “Biết là tốt rồi. Em còn nhỏ, mới học cấp ba, đây làthời điểm quan trọng, kì thi chuyên nghiệp đã trôi qua, còn phải thivăn hóa nữa. Tôi hi vọng em có thể chăm chỉ học tập, mỗi ngày đềutiến về tương lại, thi đạt thành tích tốt. Chờ em vào đại học, sẽgặp được cô gái thích hợp.”
Ninh Phi lắc đầu: “Tôichỉ thích cô, lúc này tôi cũng không biết mình bị làm sao nữa.” ChuDạ xúc động, đành phải nói: “Đó không phải là thích! Tôi chỉ giốngnhư một người chị, quan tâm em, cho nên em nghĩ đó là thích, thực ralà không phải…” Ninh Phi cắt ngang lời cô: “Cô quan tâm tôi sao?”
Chu Dạ im lặng, nửangày sau thở dài, nói: “Dù thế nào đi nữa, tôi cũng đã có bạn trai,và là chồng tương lai của tôi.” Ninh Phi cúi đầu, một lúc lâu sau mớinói: “Không sao, tôi không quan tâm.” Cô khó thở: “Về sau tôi sẽ kết hônvới anh ấy.” Ninh Phi gật đầu: “Tôi biết cô thích anh ta.”
Nghe cậu ta nói nhưvậy, Chu Dạ cảm thấy thoải mái hơn, dù sao vẫn chỉ là trẻ con, mộtthời gian nữa sẽ ổn, tự nhiên sẽ quên thôi. Vì thế nói: “Tôi cảm ơnem đã thích tôi. Hi vọng khi trở về em chuyên tâm học tập, từng bướcbước tới vũ đài nghệ thuật.” Lời này buồn nôn tới mức chính côcũng không thể chịu nổi.
Ninh Phi nghiêm túcnói: “Chu Dạ, tôi thật lòng. Cô không đi dạy nữa, tôi cũng không ép côđược. Nhưng, cô chờ…” Đang nói lại dừng, vội vàng rời đi.
Chu Dạ cứng họng, gọicậu ta lại cũng không được, không giữ cậu ta lại thì khó chịu, saokhông chịu hiểu lời cô cơ chú? Chờ khi cô quay về phòng vẽ, mọi ngườiđều hỏi thăm chàng trai nhìn giống như ngôi sao điện ảnh kia là ai,cảm thấy rất có hứng thú. Chu Dạ thuận miệng nói là em họ. Mọingười lại hỏi tên là gì, có còn đi học không, cha mẹ làm gì, khiếncô giơ tay xin hàng, liên tục xin khoan dung: “Các anh, các chị, làm ơntha cho em đi! Muốn điều tra hộ khẩu thì tự đi tìm cậu ta được không?”
Lớp trưởng đi tớinói: “Kí túc dành cho nghiên cứu sinh chúng ta đã hoàn thành, nhàtrường vừa mới mở cuộc họp, nói chúng ta sang tháng mau chóng chuyểnđồ qua, kí túc bên này đã tồi tàn rồi, để cho tân sinh viên ở tạm,sau đó sẽ chỉnh sửa lại.” Cô than thở: “Từ khi em vào trường này,một năm chuyển một lần, từ bên ngoài chuyển bên trong, từ phía đôngchuyển sang phía tây, từ tầng dưới chuyển lên tầng trên, giờ lại từnhà cũ chuyển sang nhà mới, suýt nữa thì bị ép chết rồi, nhà trườngkhông thể để chúng ta yên ổn sống một nơi tới khi tốt nghiệp sao?”
Có người nói: “Trườngnhỏ quá, xây rồi lại phá, có cách nào khác đâu, có chỗ ở là tốtrồi, còn nói nhiều làm gì, còn không mau chóng đi thu dọn.” Chuyển từkhu kí túc tồi tàn phía đông chuyển sang khu nhà mới phía tây, nhàtrường cũng không cho người xuống trợ giúp, toàn là tự mình phải xửlý, bàn tay nhỏ bé, cánh tay không đủ lực, vai không thể đỡ, chuyểnthế nào đây? Chu Dạ nghĩ tới lúc chuyển đồ, thiên hạ đại loạn, ngươiđẩy ta chạy hỗn loạn, tâm tình không vui, không nhịn được, tố khổ vớiVệ Khanh
Chu Dạ bị dọa, mặtcắt không còn giọt máu, mặt mũi tái nhợt, môi trắng bệch, lôi kéohắn liên tục hỏi: “Vệ Khanh, Vệ Khanh, có bị thương không, mau cho emxem, mau cho em xem.” Vệ Khanh đau ngồi dưới đất, nhất thời nói không ralời, mày nhíu chặt lại, liên tục hít sâu. Cô rơi nước mắt, xoa vaiphải hắn nói: “Không sao chứ? Xương cốt có bị thương hay không? Em xoaxoa cho anh. Không đau, không đau đâu…” Nói năng lộn xộn, lo âu tới mứcngay cả cổ áo mở rộng cũng không biết. Còn gạt nước mắt nói: “Đềutại em không tốt, chẳng may bị nội thương thì làm thế nào? Về sau emnhất định sẽ cẩn thận, không xảy ra chuyện như vậy nữa, huhu…”
Vệ Khanh giữ cô lạitrong lòng, trước sau sờ loạn, thở nói: “Đừng xoa nữa…” Cô thấy môihắn tái nhợt, nhất định rất đau, vì thế ôm hắn, liên tục hôn hắn,khóc nói: “Vệ Khanh, đều là em không tốt, em đưa anh đi bệnh viện nhìnxem…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]