“Yêu đương là hưởngthụ, kết hôn là trách nhiệm. Cô vẫn còn trẻ, tâm lý muốn trốn tránhcũng là lẽ thường.”
Vài ngày sau, Vệ Khanhxử lý xong công việc, cùng Chu Dạ đi về nhà. Đối với nhà họ Chu, cóthể nói hắn đã rất quen thuộc, ngay cả họ hàng thân thích của cô,hắn cũng tới chào hỏi vài lần, đã gọi cô cô, thím thím, đều đối xửlễ phép với mọi người. Mọi người đều rất vừa lòng, khen ngợi hếtlời, đều nói cha Chu thật có phúc mới có người con rể như vậy.
Mùng một tháng giêng,lần đầu tới nhà cô chú của Chu Dạ chúc tết, Vệ Khanh cầm túi lớntúi nhỏ tới cửa, cô Chu Dạ nhìn thấy vội nói: “Ai nha, đến chơi làđược rồi, còn cầm theo nhiều đồ như vậy, khách sáo quá!” Vệ Khanhcười: “Cháu nghe Chu Dạ nói, cô bị đau lưng và đau chân, trời mưa làlại đau. Cháu mang tới ít thuốc chuyên trị khớp, nghe nói rất hiệuquả, cô dùng thử xem, nếu hiệu quả tốt, cháu lại mang tới.” Cô củaChu Dạ vui vẻ, liên tục mời ngồi, rót trà.
Sau đó lấy ra bao lìxì đã chuẩn bị sẵn, không kể lớn nhỏ, ai cũng có phần, mấy cậu bévui vẻ nhận, còn gọi hắn là anh rể.
Cô Chu Dạ vội vàng từchối: “Ai nha, cháu xem, đã tới nhà chơi một chuyến, lại còn tiêu phanhư vậy.” Vệ Khanh cười: “Không sao ạ, một năm một lần, là tiền mừngtuổi, cô không nhận là không nể mặt cháu rồi ạ.” Bà đành phải nhận.
Chu Dạ kéo hắn hỏi:“Anh chuẩn bị khi nào? Sao em không biết?” Vệ Khanh véo mũi cô cười:“Sao, cũng muốn à?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-la-yeu/2344539/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.