Hai người lại bìnhthường, lại ngọt ngào như thưở ban đầu, nhưng thỉnh thoảng vẫn cócãi vặt. Năm tháng nhanh chóng trôi qua, qua vài tháng nữa là lại hếtmột năm. Còn chưa có lịch nghỉ, Chu Dạ đã bắt đầu hào hứng thu dọnhành lý, nóng lòng trở về. Vệ Khanh lại nói: “Chu Dạ, sắp cuối năm,anh bận rất nhiều việc, có thể không có thời gian đưa em về nhà. Haynăm nay em ở lại nhà anh đón năm mới được không?”
Chu Dạ cắn ống hút,nhưng không uống, nói: “Anh cứ làm việc của anh đi, em có thể tự vềmột mình được mà.” Cô đâu có bắt hắn đưa về. Vệ Khanh nói: “Em mangtheo một đống hành lý thế kia, đi đứng thế nào? Gần tết đông người,đi đi lại lại rất phiền phức. Chờ thêm vài ngày nữa, anh đưa em vềnhà cũng giống thế cả. Vừa bớt lo lắng, lại dùng ít sức, cònthoải mái nữa.” Chu Dạ tự ý đăng ký vé tàu hỏa ở trường, làm hắnlo lắng, sợ cô đi đường gặp chuyện không may.
Đương nhiên Chu Dạ khôngvui: “Không sao, trước kia không phải em vẫn về nhà như vậy sao? Khôngcần nhiều người, một mình em cũng dư sức ứng phó.” Hắn tức giậnnói: “Em cảm thấy không có gì, vì trước kia em vẫn đi chung với LýMinh Thành cùng về, cậu ta thường giúp đỡ em. Bây giờ em thử đi mộtmình xem, một đống hành lý như vậy, vướng nhiều diện tích.” Cô trừnghắn: “Anh làm như em yếu đuối như thiên kim tiểu thư không bằng, khôngphải chỉ có một vali sao? Em còn không xách nổi chắc? Cùng lắm thìlái xe về.”
Vệ Khanh nói: “Chuyệnhành lý là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-la-yeu/2344537/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.