Vệ Khanh quay đầu khôngthấy Chu Dạ đâu, đi khắp nơi hỏi thăm, tìm ra tới ban công, lầu bầu:“Sao em lại chạy ra đây, làm anh đi tìm mãi?” Chu Dạ lạnh lùng nhìnhắn, trong lòng tràn đầy lửa giận, chờ xem kịch vui.
Vệ Khanh ngạc nhiêntrước thái độ của cô, chờ tới khi đến gần mới nhìn rõ cô gái quaylưng về phía hắn, giật mình, thốt lên: “Tiết Tư!” Cảm thấy có phầnthất lễ, vội cười nói: “Anh không biết em đã về nước.” Trộm quan sátChu Dạ, thấy sắc mặt cô không vui, đang cười lạnh nhìn mình, thầm kêukhông ổn rồi, không biết vừa rồi Tiết Tư nói những gì, lại chọc côtức giận.
Cô gái tên Tiết Tư kiaxoay người lại, nhìn Vệ Khanh cười như không cười: “Vệ thiếu, sao đínhhôn mà cũng không thông báo với em một tiếng? Tình bạn của chúng tanăm đó, cũng không tới mức xa lạ như vậy chứ?” Ý trong lời nói khiếnVệ Khanh xấu hổ, vội nói: “Tiết Tư, lâu rồi không gặp, bỏ qua đượckhông?” Tiết Tư cười lạnh: “Ý anh là sao?”
Vệ Khanh dừng mộtchút, nói: “Tiết Tư, dù sao đi nữa, chuyện quá khứ hãy để nó trôiqua.” Nói với Tiết Tư, nhưng ánh mắt lại nhìn Chu Dạ, cho thấy là đólà chuyện quá khứ. Tiết Tư thờ ơ lạnh nhạt, thấy hắn có bạn gáinhanh như vậy, giận không tả xiết, nói: “Vệ thiếu, cuối cùng em cũngđã về, anh không định mời em uống một chén sao?” Vệ Khanh miễn cưỡngcười, đổi chủ đề: “Hai bác vẫn khỏe chứ?”
Tiết Tư nhíu mày:“Nếu anh đã quan tâm như vậy, sao không tự mình tới nhà em?” Hắn thấyngười cô toàn gai, nói một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-la-yeu/2344531/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.