Học nghiên cứu sinhngày nào cũng vậy, quanh quẩn giữa phòng vẽ tranh, canteen, kí túc,không khác trước kia là bao. Chu Dạ học vẽ tranh sơn dầu, thuộc dạng mỹquan độc đáo tinh khiết, nhưng tài liệu học rất đắt đỏ. Tuy cô đượcmiễn học phí, hàng tháng còn có trợ cấp, nhưng vẫn không thể khôngđi làm thêm. Vì cha cô bị thương mà công việc trợ giảng của cô bịgián đoạn. May mà giáo sư tới tìm cô, nói mở rộng trung tâm, đang cầngấp nhân viên, hỏi cô có rảnh đi dạy hay không. Cô liền gật đầu đồngý.
Ở kí túc còn có mộtcô gái khác từ tỉnh ngoài vào nhập học, cũng không dễ dàng gì, tênlà Lục Đan, đeo gọng kính đen, buộc tóc đuôi ngựa, tính tình hướngnội, gặp người khác chỉ mỉm cười, không thích nói chuyện. Lục Đancó người thân ở Bắc Kinh, cuối tuần đều về nhà cậu chơi. Chu Dạ vừagặp cô đã thấy thích, cô không hút thuốc lá, không uống rượu, cũngkhông nấu cháo điện thoại, im lặng đọc sách mỹ thuật, cảm thấy cuộcsống trong trường vô cùng hài lòng, cuộc sống từ nay về sau rấtthoải mái.
Gần đây Vệ Khanh rấtbận, gọi điện nói đang cố gắng kiếm tiền nuôi vợ. Chu Dạ vừa tứcvừa buồn cười, nói: “Ai cần anh nuôi chứ, em có thể tự kiếm tiền.”Đắc ý nói cho hắn biết, một ngày làm trợ giảng, kiếm được vài trămtệ, cuộc sống rất thoải mái. Đối với tiền bạc, cô không tham muốnquá nhiêu, đủ dùng là được rồi thỉnh thoảng cũng muốn mua một haithứ đồ xa xỉ. Vệ Khanh cười mắng cô không có tiền đồ.
Cô bất mãn nói thầm:“Người anh toàn mùi tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-la-yeu/2344529/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.