Gần đây Vệ Khanh rấtbận, gọi điện nói đang cố gắng kiếm tiền nuôi vợ. Chu Dạ vừa tứcvừa buồn cười, nói: “Ai cần anh nuôi chứ, em có thể tự kiếm tiền.”Đắc ý nói cho hắn biết, một ngày làm trợ giảng, kiếm được vài trămtệ, cuộc sống rất thoải mái. Đối với tiền bạc, cô không tham muốnquá nhiêu, đủ dùng là được rồi thỉnh thoảng cũng muốn mua một haithứ đồ xa xỉ. Vệ Khanh cười mắng cô không có tiền đồ.
Cô bất mãn nói thầm:“Người anh toàn mùi tiền thì có tiền đồ đấy! Ai bảo em không cótiền đồ, tương lai em sẽ là một tiểu Trần Dật Phi.” Cô còn trẻ, cónhiều tư cách, nên mới dám ăn nói hàm hồ như vậy. Tranh của Trần DậtPhi đều được ca ngợi trong và ngoài nước, vận dụng kĩ xảo hội họa phươngTây, kết hợp với thần vận tác phẩm phương Động, sự kết hợp hìa hòaấy, có thể nói là một người vô cùng quan trọng trong giới hội họađương đại. Cô rất ngưỡng mộ, coi ông ta là thần tượng.
Vệ Khanh nghe xong,cười nói: “Được, được, tương lai Chu Dạ nhà chúng ta vừa mới thànhdanh, cả thế giới đều biết, anh làm ông xã đi theo chắc cũng hưởngsái được ít hào quang nhỉ?” Còn nói: “Nói đến Trần Dật Phi, năm đóở Thượng Hải, còn từng gặp qua ông ta, là một người rất có khíchất nghệ thuật.” Cô cảm khái nói: “Thật tiếc là trời đố kị ngườitài, qua đời sớm quá.”
Vệ Khanh thấy cô thổnthức không thôi, cười nói: ‘Em đó, nghe bình thư[49] mà rơilệ, thay người xưa lo lắng. Có tâm tư rảnh rỗi như vậy, thà đi rangoài ăn cơm cùng chồng em còn hơn.” Cô lắc đầu: “Không được, buổichiều em còn phải tới lớp dạy vẽ. Rất nhiều người muốn thi vào khoamỹ thuật tạo hình trường em, bởi vậy có rất nhiều học sinh.”
Hắn bất mãn: “Em chỉlà một sinh viên, tại sao còn bận hơn cả một ông chủ như anh?” Vất vảlắm hắn mới có thời gian rảnh, gọi cô đi ăn cơm, cô lại liên tục từchối. Chu Dạ đau khổ nói: “Em không nói sai mà, em đang đi học mà…người ta còn cố gắng học tập, cố gắng làm việc thì có gì sai cơchứ…” Hắn bất đắc dĩ nói: “Nhưng em cũng không thể vất chồng em sangmột bên, mặc kệ như thế chứ?”
Cô vội nói: “Đâu có!Lần nào em gọi điện cho anh, không phải anh nói đang họp, chuẩn bị đicông tác hay sao, anh còn dám làm kẻ xấu đi báo án trước à?” Hắnđầu hàng: “Được, được, chúng ta coi như hòa, không nói chuyện nàynữa. Anh với em nói chuyện nghiêm túc, chủ nhật tuần sau anh đi dựđám cưới của một người bạn, em đi chung với anh đi, đến lúc đó cũngđừng nói không rảnh, càng đừng nói là quên mất lời anh.”
Càng vào ngày nghỉ,cô càng lấy cớđi dạy, nhưng cũng không thể tiếp tục từ chối hắn,lần trước cô đã cố ý trốn một lần làm hắn không vui. Đành phải rầurĩ nói: “Được rồi, em sẽ nói chuyện với giáo sư, xin nghỉ một hôm.”Từ khi xác định rõ ràng quan hệ hai người, thỉnh thoảng hắn đi thamdự tiệc tùng gì đó, lại thích lôi cô đi cùng, trước mặt mọi ngườithoải mái giới thiệu cô là vợ chưa cưới. Vệ Khanh cũng là muốn côsớm thích ứng với những trường hợp xã giao như vậy.
Một hai lần, cô còncảm thấy mới mẻ đi chơi cũng được, long trọng phô trương, trai thanhgái lịch, nước hoa quyến rũ, rượu và đồ ăn ngon. Nhưng càng đi nhiều,cô càng thấy không thoải mái. Bạn bè của Vệ Khanh, trong miệng khôngphải là những đường lối buôn bán thì cũng nói đùa cợt những chuyệncô nghe không hiểu, không vui. Cô không hiểu gì cả, ngay cả một đề tàiđơn giản cũng không có, đành phải mặc kệ, giống như một cái bìnhhoa, đứng ở một bên ngây ngô cươi. Xa lạ như vậy, cô cảm thấy khôngđược tự nhiên mà Vệ Khanh thì lại như cá gặp nước.
Cô buồn bực, chênhlệch giữa hai người lại rõ ràng như thế.
Chu Dạ chuẩn bị xonggiáo án, xách đồ đi tới lớp dạy vẽ. Giáo sư bố trí cho cô dạy ởtrường luyện thi, phần lớn học sinh đều có trình độ vẽ nhất định,đều muốn thi vào đại học chính quy tiếp tục học tập. Vì kì thituyển sinh cũng sắp đến, nên trường luyện thi đông kín người, khôngthể không mở thêm quy mô giảng dạy.
Trên danh nghĩa là trợgiảng, nhưng thực ra đã là một giáo viên hẳn hoi. Bình thường giáo sưcủa cô chỉ giảng lý luận hội họa, dặn dò vài kỹ xảo cần chú ý,sau đó Chu Dạ minh họa cho mọi người, hướng dẫn cô trong quá trìnhgiảng dạy làm thế nào để có một bức phác họa hoàn hảo, chỗ nàocần đặc biệt chú ý. Sau khi thấy cô đã tích lũy được không ít kinhnghiệm, trực tiếp giới thiệu với học sinh: “Đây là cô giáo Chu Dạ,từ nay về sau sẽ giảng dạy cho các em, hi vọng mọi người tích cựcphối hợp để cô giáo Chu hoàn thành công tác.”
Chu Dạ nhìn thấy phíadưới có mấy chục ánh mắt nhìn cô chằm chằm, lần đầu tiên đơn độcchống đỡ đại cục, khó tránh có chút bối rối. Ra vẻ trấn tĩnh,nói: “Xin chào mọi người, chúng ta bắt đầu học bài.” Cũng không quantâm có ai chú ý nghe hay không, còn thật sự hoàn thành trách nhiệmcủa một giáo viên.
Đa phần những ngườinày đều đã thi vào trường cao đẳng, chỉ nhỏ hơn Chu Dạ một, haituổi, tuổi trẻ lông bông, kiêu ngạo vô cùng, không coi ai ra gì, ngay từđầu đều coi thường cô, cố ý ồn ào, lớp học hỗn loạn. Chu Dạ cũng khôngtức giận, chứng minh thực lực bản thân, trước mặt bọn họ hoàn thànhmột bức tranh lớn. Người trong nghề vừa ra tay, vừa nhìn đã biết,thế mới trấn áp được bạo động bên dưới, mọi người ngoan ngoãn nghelời.
Một học sinh đứng bêncạnh cô, líu ríu hỏi: “Tiểu giáo sư, tại sao cô lại vẽ cậu bé nàyăn mực như vậy?” Học sinh ở đây rất nghịch ngợm, thấy cô còn trẻ,đều gọi cô là “tiểu giáo sư”. Cô cười: “Đây là Lạt Ma, lần trước tôitới Vân Nam, ở trong một ngôi chùa đã nhìn thấy cậu bé này, nên đãvẽ một bức.” Cầm lấy bút vẽ, tiếp tục hoàn tất những chi tiết chưaxong.
Nửa ngày sau, cảmthấy trời tối dần, ngẩng đầu lên, không ngờ đã chạng vạng tối. Bỗngnhiên có người đứng dậy, bật công tắc trên tường, cả phòng học sángngời. Chu Dạ nhìn xung quanh, chỉ còn cậu ta và mình, những ngườikhác đã sớm về hết. Học sinh ở đây “Tam thiên đả ngư, lưỡng thiên sáivõng[50]”, hômnay đến, ngày mai nghỉ, cứ qua lại như vậy, không có nhiều người quenmặt.
Mà cô nhớ rõ đây làhọc trò của mình, vì khuôn mặt đẹp quá mức của cậu ta. Lần đầutiên gặp mặt, chỉ thấy cậu ta đứng sau lưng người khác, không để ýtới ai, đã thầm nghĩ tên nhóc này lớn lên nhất định sẽ thành taihọa, mới tí tuổi đầu, đã khiến cho toàn bộ nữ sinh trong lớp luyệnthi đầu óc choáng váng. Dịu dàng hỏi: “Trời sắp tối rồi, em cònchưa về sao?” Hắn cũng không nói gì, chỉ gật gật đầu, lại ngồixuống.
Cô thấy cậu ta ngồitrên bàn phác họa, cười hỏi: “Đang vẽ gì thế?” Cầm lên nhìn, đang vẽmột khuôn mặt bình thường. Có chút ngạc nhiên, nói: “Vẽ được lắm,năng lực vẽ của em rất cao đấy.” Giỏi như vậy, cần đi học làm gìnhỉ? Cô cảm thấy xấu hổ, không dạy được người ta cái gì.
Hắn cũng không cóphản ứng, chỉ khép bức tranh lại, vẻ mặt lạnh lùng. Chu Dạ nghĩ thầm,ha ha. Cậu nhóc này đủ khốc nha, không thèm đem một cô giáo như cô vàomắt. Xấu hổ nói: “Cô về đây.” Dù sao thì cô cũng không phải là giáoviên, bị học sinh xem thường cũng chẳng có gì là quan trọng.
Đang thu xếp đồ dùng,đã thấy hắn ngồi gõ gõ trên mặt đất. Cô hỏi: “Giá vẽ của em hỏngà?” Lại nhớ tới cái thời mình đi học đại học, vì tiết kiệm tiền,cầm giá vẽ người khác đã vứt bỏ đóng thêm nhựa cao su, tiếp tục sửdụng. Nghĩ cậu nhóc này giống mình ngày đó, kinh tế không dư dả,cười nói: “Giá vẽ hỏng rồi thì thôi, tạm dùng của cô này, cô cóvài cái giá vẽ.” Nói xong, đưa cho cậu ta.
Mặc dù Tiểu Mã bấtmãn, nhưng không thể không thừa nhận. “Chu tiểu thư quả là có con mắtthẩm mỹ.” Vận dụng màu trắng đen hài hòa, áo sơ mi phối hợp vớiquần sooc, cũng chỉ có tầm tuổi này của cô mới to gan tới vậy. Biếtcô học mỹ thuật tạo hình, liên tục nói: “Thảo nào khí chất cao nhã,phẩm vị độc đáo, đối với màu sắc lại mẫn cảm như vậy, hóa ra làđụng phải người trong nghề. Chu tiểu thư ăn mặc như vậy, chắc chắntrấn áp toàn bộ.”
Vệ Khanh lại khôngmuốn, nhìn cô nhíu mày, mặt mày cau có liên tục nói: “Đổi đi, đổiđi.” Chỉ riêng việc lộ cặp đùi ra thế kia đã khiến hắn chảy nướcmiếng, đầu óc mơ màng, huống chi là những gã đàn ông khác. Mặc nhưvậy, là muốn trêu hoa ghẹo nguyệt có phải không?
Chu Dạ lại khôngthích, nói: “Không đổi, em thích cái áo sơ mi này, trắng đen phối hợpvới nơ bướm đen, đang có trào lưu đấy.” Vệ Khanh không thương lượng:“Mặc kệ trào lưu gì đi nữa, thay ngay cái quần ra cho anh, từ nay vềsau không cho phép ăn mặc như vậy.” Giọng điệu kiên quyết.
Nhân cơ hội này, cô còkè mặc cả. “Muốn em đổi cũng được, nhưng từ nay về sau, phải để emtự lựa đồ, anh không cần can thiệp lung tung, em tự mình biết chừngmực.” Đây là mục đích của cô, lấy lùi để tiến.
Khi hai người tớikhách sạn, mọi người đã tới đông đủ. Tất cả cười đùa: “Vệ thiếu,sao lại tới muộn như vậy, phạt uống ba chén!” Hôn lễ lớn, ngườiđến người đi, khách đông, bao hạ toàn bộ tầng lầu. Có người khôngbiết hỏi thăm về Chu Dạ, nghe nói là vợ chưa cưới, cười nói: “Ai nha,Vệ thiếu phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong của chúng ta cuốicùng cũng lãng tử quay đầu, thật đáng mừng nha! Bao giờ cho tụi em ăncỗ vậy? Lúc uống rượu mừng cũng đừng quên mời anh em nhé!” Ngoàitrừ chú rể và cô đâu, tất cả đều đùa giỡn bọn họ.
Nói cười thoải mái,khiến Chu Dạ xấu hổ, tìm cớ chạy ra ngoài ban công. Bạn bè Vệ Khanhvui đùa quá mức, cô nghe không lọt tai. Đang lúc nhìn ngắm phong cảnhbên ngoài, lại có người đẩy cửa kính đi tới chỗ cô.
Chu Dạ quay đầu, âmthầm tán thưởng, đại mỹ nhân nha, dáng người cao gầy, đi giầy ba phân,chầm chậm đi tới, phong thái yểu điệu. Làn da mịn màng, mái tóc tùyý buông trên vai, càng lộ ra khuôn mặt xinh đẹp như hoa đào, nhưng lạinhìn Chu Dạ với ánh mắt lạnh lùng.
Chu Dạ quay đầu nhìn,phía sau không có người, cô lại không biết cô ta, sao cô ta lại dùngánh mắt hận thù này nhìn cô nhỉ? Cô gái đứng ở trước mặt Chu Dạ,nhìn từ đầu tới chân, cười lạnh một tiếng, nhíu mày nói: “Tôi cứtưởng vợ chưa cưới của Vệ Khanh xinh đẹp động lòng người, khuynh quốckhuynh thành cơ đấy. Hóa ra cũng chỉ bình thường thôi, chẳng có gìđáng chú ý cả.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]