Đưa ra vấn đề chínhxác mà bén nhọn. Vệ Khanh không chút hoang mang, đáp: “Thưa bác, tuyrằng Chu Dạ mới chỉ có mười chín tuổi, nhưng suy nghĩ đã đủ chínchắn, thông minh từ nhỏ, lại biết chừng mực, hoàn toàn có thể đươngđầu với cuộc sống hôn nhân, ngoài ra còn ngây thơ, mộc mạc, tính tìnhnghịch ngợm đáng yêu, đó là một điều đáng quý. Về chuyện Chu Dạvẫn còn đang đi học, cháu và cha mẹ cháu cũng nhất trí là chúngcháu chỉ đính hôn trước, đợi cho khi nào cô ấy hoàn toàn trưởngthành, kết hôn cũng không muộn. Không biết ý bác thế nào?
Cha cô hỏi: “Bên nhàcháu đã đồng ý chuyện của cháu và Chu Dạ sao?” Vệ Khanh gật đầu:“Vâng ạ, cha mẹ cháu rất hài lòng về Chu Dạ, đều rất thích cô ấy?”Cha cô chậm rãi gật đầu, nghĩ nghĩ, còn nói: “Vệ Khanh, bối cảnhtrưởng thành của cháu và Chu Dạ hoàn toàn khác nhau, cháu có nghĩtới, khoảng cách này khó khăn như thế nào không?” Vệ Khanh đau đầu,quả là dòng dõi thư hương, phần tử tri thức, ngay cả cha cô cũng khóđối phó như vậy.
Hắn nghiêm túc nói:“Thưa bác, cháu không dám nói giữa cháu và Chu Dạ không có bất kỳvấn đề nào, nhưng nếu hai người đã muốn ở cùng một chỗ, không ngừngcố gắng hòa hợp, khoan dung lẫn nhau, hiểu và bỏ qua cho nhau. Bácnói như vậy có đúng không ạ?” Hắn cũng không ngốc, đá quả bóng lạivề chân cha cô.
Cha cô quay đầu nhìn cômột lát, nhẹ giọng nói: “Thi Thi, đây là chuyện chung thân đại sự củacon, con nghĩ thế nào?” Chu Dạ nhìn tình hình này, biết đêm nay phảiđưa ra kết quả cuối cùng, quyền lựa chọn đang ở trong tay mình, đápán chỉ có thể là có hoặc không, không còn lựa chọn nào khác.
Ngẩng đầu nhìn haingười đàn ông trước mắt, một người đã ở bên cạnh cô tới khi trưởngthành, một người sẽ cùng cô vượt qua quãng đời còn lại, đột nhiêncó chút cay cay, quyết định của cô có làm cho cha đau lòng hay không?Vệ Khanh căng thẳng nhìn cô, đè nén thanh âm, gọi: “Chu Dạ…”
Cô nhìn hắn mỉm cười,đối mặt với cha, thật lòng nói: “Cha, ý cha thế nào thì con sẽ làmtheo như vậy.” Đương nhiên cha cô hiểu ý con gái, khe khẽ thở dài, gầnnhư là không nghe thấy, nhìn con gái trưởng thành từ nhỏ tới lớn,giao cho một người đàn ông khác, trong lòng làm sao không buồn
Ông cầm tay hai ngườibọn họ, đặt cùng một chỗ, chân thành nói: “Vệ Khanh, bây giờ Chu Dạcòn trẻ, hoạt bát đáng yêu, hi vọng hơn mười năm sau cháu vẫn có thểnghĩ như vậy. Hai đứa ở chung một chỗ, phải có trách nhiệm với nhau,không chỉ có trách nhiệm với chính bản thân mình, mà còn phải quantâm tới đối phương. Vệ Khanh, Chu Dạ còn ít tuổi, nhiều chuyện khônghiểu, cháu phải dạy nó, nắm tay con bé cùng nhau đi về phía trước.”
Vệ Khanh gật đầu: “Xinbác hãy yên tâm, cháu sẽ làm như vậy.” Thái độ chân thành nắm tay ChuDạ, cảm nhận rõ ràng trọng trách trên vai, cảm giác được vai tròcủa một người chồng. Hôn nhân khiến người đàn ông trưởng thành hơn,nhiệt huyết từ trong ra ngoài, làm người ta cảm phục.
Chu Dạ nghe xong, nướcmắt rơi xuống mu bàn tay Vệ Khanh, nghẹn ngào kêu: “Cha…” Cha cô vẫn nhưtrước, xoa xoa đầu cô, nói: “Thi Thi, từ nay về sau không thể tùy hứngnhư vậy, đã không còn nhỏ nữa, phải nghe lời, không thể hơi chút lànổi cáu.” Hai mắt Chu Dạ đẫm lệ, mơ hồ, liên tục gật đầu.
Cha cô nhìn cô, con gáimới mười chín tuổi đã phải rời khỏi mình, đúng là quá nhanh. Độtnhiên nói: “Thi Thi, nếu giờ mẹ con còn sống, nhất định cũng sẽ đồngý.” Nói xong câu đó, ông chống tay lên thành ghế, đứng dậy: “Không cònsớm nữa, hai đứa cũng đi ngủ sớm đi.” Tập tễnh đi về phòng.
Chu Dạ nhìn bóng lưnghơi cúi của cha, nghĩ thầm, nhất định cha đang nhớ tới mẹ. Ngẩng đầulên nói: “Vệ Khanh, chúng ta không cần đính hôn sớm như vậy có đượckhông? Cha em chỉ có một mình, ông rất cô đơn.” Vệ Khanh lau nước mắtcho cô, thở dài: “Mỗi người đều có một cuộc sống riêng, em cũng vậy.Em thương cha em tới mấy, cũng phải tự đi trên con đường của mình, cóphải không?” Cô cúi đầu, biết hắn nói đúng, không lên tiếng, nhưngtrong lòng vẫn không thể bớt ưu thương.
Hôm sau, Vệ Khanh cườinói: “Thưa bác, cháu đã nói với cha mẹ cháu chuyện đinh hôn, cha mẹcháu hi vọng lần này bác có thể cùng cháu về Bắc Kinh, tham dự lễđính hôn của bọn cháu.” Vợ chồng Vệ lão tướng sau khi biết cha ChuDạ đồng ý, đương nhiên rất vui vẻ, nhất là mẹ Vệ, ra sức thúc giụcbọn họ mau chóng làm lễ. Hai người già để tỏ lòng thành ý, muốnlàm một lễ đính hôn long trọng.
Chu Dạ cả kinh, vộivàng hỏi: “Cái gì mà lễ đính hôn? Sao em không biết?” Hắn cười nói:“Cha mẹ anh muốn mượn chuyện chúng ta, tụ họp bạn bè thân quen một chỗấy mà.” Cô nghe ra ý tứ trong lời hắn, chẳng phải là muốn mở tiệcđãi khách hay sao? Với địa vị nhà họ, không chừng còn muốn đăng tinlên báo. Rốt cuộc, có còn nghĩ để cho cô tiếp tục học hay không?Liền phản đối: “Vệ Khanh, em không muốn làm lễ đính hôn, chỉ cần chamẹ anh và cha em đồng ý là được rồi.”
Dường như cha cô đêm quangủ không ngon, tinh thần hơi kém, nói: “Ý tốt của cha mẹ cháu, bácbiết, nhưng bác cũng không tán thành việc gióng trống khua chiêng. ThiThi vẫn còn đang đi học, chuyện làm lễ to tát như vậy chờ con bé tốtnghiệp rồi tính sau.” Vệ Khanh nghe ra, nếu muốn kết hôn còn phải chờChu Dạ học xong nghiên cứu sinh mới được, không khỏi lo lắng, nhưng lạikhông có cách nào khác, đành phải gật đầu đồng ý.
Đối với đề nghị củacha cô, nhà họ Vệ cũng hiểu. Vì chuyện chung thân đại sự của đôi trẻ,người lớn hai gia đình quyết định phải gặp nhau một lần. Vì cha côcòn đang bị thương, đi đứng không tiện, vì thế cha mẹ Vệ Khanh tựmình đi về phía nam, có thể thấy bọn họ rất coi trọng cuộc hôn nhânnày.
Chu Dạ vô cùng căngthẳng, nghe thấy cha mẹ Vệ Khanh sắp tới, liền đứng ngồi không yên.Vệ Khanh trấn an cô: “Không có việc gì đâu, không phải em chưa từng gặpcha mẹ anh, lo lắng gì chứ?” Cô nói: “Nhưng mà không giống, lần nàylà ở nhà em. Em sợ làm không tốt, sẽ thất lễ.” Cô cố gắng nhẫnnại, dù sao vẫn chưa từng trải qua tình cảnh này. Nhà họ Vệ không phảigia đình bình thường, cô còn không biết nên sắp xếp thế nào.
Vệ Khanh ôm cô, cười:“Em căng thẳng gì chứ? Có chồng em ở đây, em cứ thoải mái đi…” Hếtthảy mọi chuyện đều do Vệ Khanh xử lý, ra sân bay đón, đặt tiệc ởkhách sạn, thực đơn… Tất cả chuyện vụn vặt, đều lo lắng chu toànthỏa đáng, ngay cả quần áo cho cha cô đi gặp mặt cũng nghĩ tới.
Cô đi theo một bên, tựađầu vào cánh tay hắn, nói: “Vệ Khanh, tới tận bây giờ em mới pháthiện ra, không ngờ anh lại cẩn thận như vậy.” Gặp chuyện bất ngờ, cóthể bình tĩnh giải quyết. Chu Dạ dựa sát vào hắn, hoàn toàn dángvẻ cô gái nhỏ. Vệ Khanh thấy cô nhìn mình bằng ánh mắt ngưỡng mộ,lòng tự tôn của đàn ông được đề cao chưa từng thấy, hôn cô, yêu chiềunói: “Đây là chuyện của đàn ông, em chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời làđược rồi.”
Chu Dạ không nói gì,đúng là chủ nghĩa tự cao, vừa mới khen hai câu đã bay lên trời.
Ngày cha mẹ hai nhàgặp mặt, Chu Dạ và cha ăn mặc chỉnh tề, tới khách sạn chờ trước.Vệ Khanh tự mình ra sân bay đón cha mẹ. Tới trưa, cha mẹ Vệ Khanh tới,trò chuyện một lúc, đều ngồi xuống. Chu Dạ đứng dậy rót rượu, Mẹ Vệvội nói: “Thi Thi, con ngồi đi, để cho nhân viên phục vụ làm là đượcrồi.” Cha cô cười: “Không sao, con bé còn nhỏ, cứ để cháu nó rót đi.”
Mẹ Vệ nghĩ thầm, thảonào Chu Dạ lại hiểu biết lễ nghi như vậy, hóa ra là được cha mẹ dạydỗ chu đáo.
Hai gia đình nóichuyện không thể không khen ngợi con cái, mẹ Vệ khen Chu Dạ thông minhlanh lợi, ngay cả Vệ lão tướng cũng nói vừa nhìn Chu Dạ đã thấyhài lòng. Nói tới mặt Chu Dạ đỏ ửng, ngượng ngùng kéo tay mẹ Vệ:“Mẹ Vệ, mẹ còn nói nữa, con không dám ngẩng đầu lên mất.” Mẹ Vệ cườinhìn cô, nói: “Thi Thi, đến bây giờ vẫn còn gọi là mẹ Vệ ư?”
Mọi người đều nhìn côcười. Chu Dạ đỏ mặt nhìn cha mình, thấy ông cười, vì thế ngoan ngoãnnói: “Mẹ.” Sau đó lại gọi Vệ lão tướng quân: “Cha.” Hai ông bà cườigật gật đầu, vô cùng vui vẻ. Mẹ Vệ vuốt tay cô, cười: “Ai nha, Thi Thinhà chúng ta rất hiểu chuyện, sau này đã là người một nhà cả rồi.Nào, cái này cho con…” nói xong, lấy ra một cặp vòng ngọc tím, làngọc phỉ thúy, không lẫn tạp chất, vừa nhìn đã biết rất quý giá.
Mẹ Vệ nói: “Mẹ biếtnhững người trẻ tuổi tụi con không thích mấy thứ đồ cổ này, nhưngvòng ngọc này là tâm ý của cha mẹ, con hãy nhận lấy.” Quan niệmtruyền thống của lão nhân gia là dùng ngọc làm vật đính lễ, hi vọngcó thể mang tới cho bọn họ một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]