Lý Minh Thành vàTrương Nhiễm Du cùng nhau tới sân bay đón cô. Chu Dạ nhìn bọn họ thânmật, cười cười nói nói, tình cảm ngày trước đã hoàn toàn tan biến.Trêu chọc: “Tình cảm hai người không tệ nha,” Cuộc sống chắc rất dễchịu. Trương Nhiễm Du mỉm cười không nói gì, Lý Minh Thành thì xoađầu cô: “Cậu ba hoa nhiều như vậy. Đi thôi.”
Vừa ra ngoài, Chu Dạliền ồn ào: “Ôi trời, ở nhà thật nóng nha.” Lúc này mặt trời đãlặn về phía tây, thế mà vẫn nóng không thở nổi, chỉ đi một đoạn màlưng đã ướt đẫm mồ hôi, tóc ẩm ướt dính dính trên mặt. Trương NhiễmDu cũng mồ hôi đầy trán, gật đầu: “Buổi trưa, không ai dám ra ngoài,giống như đang ngồi trong lò bát quái vậy.” Chưa hè năm nào nóng nhưnăm nay, đúng là khiến người ta không thể chịu nổi.
Ngồi trong xe, cuốicùng cũng thoải mái hơn một chút. Chu Dạ hỏi: “Lý Minh Thành, cậu vàchú Lý hết giận nhau rồi chứ?” Lý Minh Thành không đi du học vìTrương Nhiễm Du, khiến chú Lý giận tím mặt. Hắn gật đầu: “Cha tớmiễn cưỡng coi như tha thứ cho tớ rồi. Hiện giờ tớ chưa đi du học, ởtrong nước học nghiên cứu sinh, sau này vẫn còn cơ hội.” Lẽ ra Lý MinhThành có khả năng học nghiên cứu sinh, nhưng v̀ chuyện du học nên tạmthời bảo lưu. Hiện giờ đã tốt nghiệp, lại đành chờ thi năm sau. Miễncưỡng như thế, nhưng cũng đã có được lòng của giai nhân.
Chu Dạ kéo dài giọngnói: “A…..Lý Minh Thành… thật đáng ngưỡng mộ nha…” lại quay đầu hỏiTrương Nhiễm Du: “Học tỷ, hai người có định tiến thêm một bước không?”Trương Nhiễm Du xấu hổ không nói, Lý Minh Thành đành làm anh hùng cứumỹ nhân: “Thi Thi, sao cậu lại nghịch ngợm như vậy, tớ còn chưa hỏichuyện của cậu và Vệ tiên sinh đâu.”
Chu Dạ lập tức thứcthời: “Cũng giống mọi người yêu nhau thôi, không có gì để kể.” LýMinh Thành muốn đưa cô về nhà trước, nhưng cô kiên quyết đòi tới bệnhviện.
Thấy chân của cha mìnhbó thạch cao lớn, đang nói chuyện với cô Lý ngồi bên cạnh, sắc mặthơi tái, nhưng tinh thần cũng không tệ lắm, lo lắng cũng thả lỏng hơn.Cô Lý thấy cô, vô cùng ngạc nhiên: “Thi Thi, sao cháu lại về nhanh nhưvậy? Cô còn tưởng ngày mai hoặc ngày kia cháu mới về tới nơi.” Cha côthấy cô về, tươi cười: “Đi đường mệt mỏi, mau ngồi nghỉ một lát đi.”
Chu Dạ vẫn lo lắnghỏi: “Cha, chân của cha thế nào rồi? Bị thương có nặng lắm không ạ?”Cha cô lắc đầu, thở dài: “Người già rồi, không còn khỏe nữa, đi cầuthang mà cũng bị ngã.” Cô nghe xong, trong lòng đau buốt, vài năm naycha cô già đi nhiều, mới năm mươi tuổi mà đầu đã đầy tóc bạc. Từ khimẹ cô qua đời, thường không vui vẻ, lúc nào cũng ngồi ở ngoài bancông, ngẩn người nhìn bên ngoài. Cô cảm thấy áy náy, cho rằng mìnhchưa làm tròn trách nhiệm phận làm con.
Cô Lý vội nói: “ThiThi à, cũng không cần quá lo lắng đâu, bác sĩ đã nói, qua vài ngàynữa là có thể xuất viện, cháu đừng lo nữa.” Cha cô bảo cô về nhànghỉ ngơi, nói cô đi đường mệt mỏi. Cô không chịu, nói: “Con không mệtđâu ạ, con ở lại, bưng trà rót nước gì cũng được, dù sao cũng phảicó người chăm sóc cha.”
Cô Lý nhẹ giọng quởtrách: “Thi Thi, cháu còn trẻ, không thể quá sức như vậy. Có cô ở đâyrồi, trở về nghỉ ngơi một lát đi, ngày mai lại đến. Cháu nhìn lạimình xem, mắt thâm quầng rồi kìa, cha cháu nhìn thấy cũng sẽ đaulòng.” Chu Dạ đành phải về nhà, đi cả một ngày, quả thật cũng hơimệt.
Chỉ một lát sau, những hạt mưa đá từ trên trời nện thẳng xuống, đậpvào cửa sổ, lách cách kêu vang, trên trời thỉnh thoảng nghe thấy hỗnloạn hai, ba tiếng sét, khiến tim đập căng thẳng, cơn buồn ngủ hoàntoàn tiêu tan, trợn mắt nhìn lên trần nhà. Mưa gió cuồng loạn, lạithêm sấm sét sáng lóe giữa trời đêm, cùng với không có bóng người,càng làm cho cô thêm sợ hãi.
Đang cố gắng ngủ, thìtrong tiếng mưa rơi dường như nghe thấy có người gõ cửa. Cô càng sợhãi, không biết có phải nghe nhầm hay không. Càng thêm hoảng hốt, sợcó kẻ trộm thừa lúc nguyệt hắc phong cao[46], vội vàng khóa cửaphòng ngủ lại, sau đó tiện tay cầm một con dao gọt hoa quả, ngồi xổmsau cửa.
Lại nghe thêm vàitiếng đập cửa, không nặng không nhẹ, rất rõ ràng. Yết hầu căngthẳng, không dám trả lời. Bỗng nhiên điện thoại vang lên, cô cũng khôngthèm nhìn, mở máy nghe, hơi thở gấp gáp, nhỏ giọng nói: “Alo”.Truyền tới là một giọng mệt mỏi: “Là anh, em đang ở nhà sao? Đangngủ à? Mau mở cửa.”
Nhận ra đây là VệKhanh, liền nhảy ra, vội vàng mở cửa, thấy cả người hắn ướt đẫmđứng ngoài cửa, những giọt nước mưa từ tóc nhỏ giọt ngấm vào quầnáo, dáng vẻ chật vật. Chu Dạ không quan tâm, chạy tới ôm cổ hắn, cảmđộng, xú động… nhất thời không thể nói hết, cô nói không nên lời.
Vệ Khanh sửng sốt,vừa rồi hắn nhìn thấy một tia sáng lóe lên trên tay cô, vội hỏi: “ChuDạ, em cầm cái gì trên tay đấy? Dao à? Cẩn thận bị thương.” Lúc nàycô mới nhớ ra, bỏ con dao xuống, kéo hắn vào trong, hỏi: “Sao anh lạitới đây? Không phải anh đang ở châu Âu sao?”
Sau khi nói chuyện vớiChu Dạ, hắn lập tức ra sân bay Frankfurt (Đức) trở về, sau đó dùngchuyên cơ trực tiếp từ Bắc Kinh tới nhà cô. Không ngờ lúc xuống máybay, mưa to gió lớn, từ trên xe bước xuống, đi có vài bước mà đã ướtsũng. Hắn lau nước mưa trên tóc, cười nói: “Vừa rồi anh bị dọa mộttrận đó, cứ nghĩ em cầm dao đâm anh một nhát cơ.” Cô đánh hắn mộtcái, giục hắn mau đi tắm rửa, tránh bị cảm. Váy ngủ của cô cũng bịẩm ướt, vì thế tìm một cái áo pull và quần ngố để thay.
Vệ Khanh chỉ quấn khăntắm như vậy đi ra. Cô đỏ mắt trách hắn ăn mặc không chỉnh tề. Hắn ômcô nằm ở trên giường, nói: “Đêm nay dù chồng em có tà tâm cũng khôngđủ năng lực.” Vùi đầu vào gáy cô, nhắm mắt lại, mỏi mệt không chịunổi, ngoan ngoãn dựa vào, không làm điều xằng bậy. Làm việc vất vảsuốt một ngày một đêm, lại còn ngồi máy bay mười mấy tiếng, dù hắnmình đồng da sắt cũng không chịu nổi.
Chu Dạ vuốt mắt hắn,đau lòng nói: “Không cần về vội như vậy, cha em chỉ bị trặc khớpchân, không có gì đáng lo.” Hắn thở dài: “Anh chỉ sợ em ở một mìnhlại khóc lóc, bởi vậy bay về lau nước mắt hộ em đấy chứ.” Cô hờndỗi: “Em đâu có yếu đuối như vậy.” Vệ Khanh hôn lên khóe mắt cô: “Ừ,đúng rồi, Tây Tây của anh chưa bao giờ khóc, vừa kiên cường vừa đángyêu.”
Chu Dạ kéo kéo máhắn: “Anh lại nói đểu em đấy à…” Vệ Khanh lại cắn cắn ngón tay cô,mắng cô nghịch ngợm, giọng nói nhỏ dần, đầu lệch qua vai cô, cứ nhưvậy nặng nề ngủ. Cô ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói: “Vệ Khanh, em cóchút sợ hãi, nhưng nhìn thấy anh, không còn thấy sợ nữa.” Càng ngàycô càng ỷ lại hắn. Hôn nhẹ lên khuôn mặt đang say ngủ, rồi cũng chìmdần vào giấc mộng.
Sáng hôm sau, Chu Dạrán trứng, mùi thơm bay vào trong phòng, đánh thức người nào đó tỉnhdậy. Cô quay đầu cười: “Dậy sớm vậy? Sao không ngủ thêm một lát?” VệKhanh không để ý hình tượng bản thân, vặn lưng, ôm cô cọ xát nửangày, vừa ôm vừa hôn, sau đó mới đi rửa mặt. Cô phiền não nói: “Emvừa giặt quần áo anh rồi không có gì mặc đâu.” Thân hình Vệ Khanh caolớn, không mặc vừa quần áo cha cô.
Vệ Khanh nhíu mày nói:“Thì thôi, không mặc vậy, dù sao ở đây cũng không có ai.” Chu Dạ mắnghắn vô lại, nói: “Trên bàn có cháo thịt và trứng, vẫn còn nóng, anhăn đi, em ra ngoài mua cho anh bộ quần áo.” Đi tới cửa hàng quần áongoài đầu phố, đều là quần áo của thanh niên. Đùa dai, chọn một cáiáo pull hình manga dài rộng và một cái quần sặc sỡ đem về.
Nhìn đồ cô cầm về,mặt Vệ Khanh đen lại, phản kháng: “Anh không mặc.” Trên người hắn mặcáo ngủ của cha cô, ngắn ngủn, ngồi lườm lườm. Cô ôm tay hắn nói: “Saokhông mặc chứ, bà chủ còn bảo em tinh mắt, hỏi có phải em mua quầnáo tặng bạn trai hay không nữa kìa?”
Vệ Khanh nhìn cái áopull kia, đau đầu, nói: “Tốt nhất em nên nói với người ta, là em muaquần áo cho chồng em mới đúng.” Cô kéo hắn đứng dậy,: “Thay đi, thayđi, em còn phải tới bệnh viên xem cha thế nào. Sao, anh không đi chứgì?” Vệ Khanh bị cô lôi kéo, không còn cách nào khác, trả thù cô,cũng không vào trong phòng, trực tiếp thay trước mặt cô.
Chu Dạ đỏ mặt quayđầu đi. Vệ Khanh giễu cợt.: “Sợ cái gì, cũng không phải là chưa từngnhìn qua.” Cô nổi giận đùng đùng, trừng hắn, rồi “phụt” một tiếngphì cười, chưa từng thấy hắn mặc quần áo phong cách này, nhất thờikhông quen. Vệ Khanh thấy cô như vậy, ảo não muốn cởi, đường đường làtổng tài Vân Mã mà lại ăn mặc không khác gì bọn thanh niên phảnnghịch đầu đường, người ta nhìn thấy thì biết nói sao? Cô vội ngăncản: “Mặc đẹp lắm, không tin anh tự mình nhìn xem.”
Vệ Khanh gõ trán cômột cái, tức giận nói: “Em cố ý phải không?” Cô cười: “Ai ui, anhnhìn anh đó, rất tỏa sáng nha, giống như sinh viên vậy, em thích lắm.”Rồi tỉ mỉ chải đầu cho hắn, nói: “Nhìn như vậy càng thư thái hơn.”Đe dọa hắn: “Không được cởi, đây là lần đầu tiên em mua quần áo choanh, không thể không nể mặt.” Dám kéo hắn ra ngoài.
Vệ Khanh vừa đi vừaxấu hổ, sự nghiệp ổn định khí chất trầm ổn, mặc loại quần áokiểu này không quen chút nào, cảm giác mọi người nhìn mình bằng ánhmắt là lạ, cảm giác không dám ngẩng đầu lên. Chu Dạ lại vô cùng vuivẻ, đi bên cạnh hắn trò chuyện sôi nổi, còn lôi điện thoại ra chụpảnh, nói: “Lưu giữ chút kỷ niệm, coi như đã tới nhà em.” Hắn sợ côluôn, không biết làm sao, nhưng vẫn chiều cô. Nhìn cô vui vẻ như vậy, hysinh bản thânút cũng đáng.
Chu Dạ cười hì hì,nói: “Vệ Khanh, mua đồ xong, chúng ta tới bệnh viện đi. Cha em biết anhtới thăm ông, nhất định rất vui vẻ.” Vệ Khanh cố ý mua cho cha cô rấtnhiều thuốc bổ.
Chẳng lẽ muốn hắn ănmặc thế này mà đi thăm bệnh nhạc phụ đại nhân? Lắc đầu cười khổ,cúi đầu nhìn quần áo trên người, đúng là không chịu nổi, vì thếxoay người, đi vào cửa hàng bán đồ nam, thay đổi một bộ quần bò, áopull, cũng là quần áo đơn giản, nhưng lại cảm thấy thoải mái hơn,không mất phong độ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]