Vệ Khanh nhìn theo bóngdáng cô rời đi, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cô ấy còn không biết sống chếtdám từ chối! Nửa ngày mới có phản ứng lại: “Cái gì? Xuất ngoại?” Nói như vậy,nghĩa là Trương Suất phải đi! Hôm nay hắn ănia chẳng phải vô ích rồi sao? Nhưngnhớ tới buổi tối Chu Dạ nhu thuận, mềm mại như vậy, nhíu mày, coi như cũng đánggiá!
Nghĩ về Trương Suất giốngnhư giặc ngoại xâm, cứ như vậy tự rút lui, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nóithật, hắn ước gì Trương Suất kia vĩnh viễn không cần trở về, tuổi trẻ của cậuta so với hắn mà nói là mối lo ngại lớn nhất. Như vậy thì, vấn đề lớn nhất hiệnnay chính là chuyện ra mắt rồi, đầu óc lại bận suy nghĩ làm thế nào thuyết phụcđược Chu Dạ tới gặp cha mẹ hắn. Hắn cảm giác được Chu Dạ không thực sự muốn nhưvậy, nếu muốn thuyết phục cô, e rằng còn phải tốn một phen tâm tư.
Tắm rửa xong đi ra, khôngngờ Chu Dạ lại chủ động gọi điện thoại tới, hỏi hắn ngủ chưa, có thể nói chuyệnchút không, thái độ rất ân cần. Hắn hừ một tiếng, cô cũng rất thức thời, kiếnphong sử đà[40], thấyhướng gió không đúng, vội vàng nói chuyện mềm nhẹ, đúng là hắn chẳng có biệnpháp nào với cô cả. Thở dài, hỏi: “Về đến trường chưa? Trên đường không bị cơđộng tóm đấy chứ?” Chu Dạ nghĩ mà sợ, nói: “Lúc đi qua đường vành đai thànhphố, thấy cơ động đang xử lý một tai nạn, sợ quá, sợ họ chặn em lại. Không dámtiếp tục lái xe, ngày mai anh tới trường lấy được không?”
Vệ Khanh nói: “Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-la-yeu/2344518/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.