Chu Dạ giật mình, ngâyngốc hỏi hắn: “Sao anh lại tới đây? Đến từ lúc nào thế?” Vệ Khanh lạnh mặt,cười như không cười nói: “Rất quan trọng sao?” Đáy mắt ẩn giấu lửa giận căngthẳng và cả nét bi thương. Lần đầu tiên cảm thấy bất lực, lần đầu tiên cảm nhậnrõ mùi vị bi thương như thế nào. Đột nhiên phát hiện ra, hóa ra có vài thứ, chodù bản thân có cố gắng hết sức thế nào, cũng không chắc chắn sẽ có thể có được.Có phải trước kia hắn thuận lợi quá mức hay không?
Cả chiều nay hắn gọi điệncho cô, đều là tắt máy. Thật sự không yên lòng, tự mình tới trường tìm cô, vừađi vừa nghĩ làm thế nào dỗ cô đi tới nhà hắn, tràn đầy kế hoạch, tràn đầy hưngphấn. Nhưng vừa mới tới cổng trường, đã thấy cô và Trương Suất, hai người nhìnnhau đắm đuối, tuấn nam mỹ nữ, xinh đẹp hài hòa như một bức tranh. Giống nhưsấm sét giữa trời quang, không thể nào tưởng tượng nổi.
Cứ ghen tị đến phát cuồngnhư vậy, nhưng không thể không thừa nhận, hai người bọn họ, đều trẻ tuổi, nụcười trên gương mặt trong suốt không vướng chút bụi trần, thanh xuân. TrươngSuất và cô, tuổi ngang nhau, suy nghĩ thích hợp, đều tài hoa hơn ngời, đứngchung một chỗ, phảng phất giống như tài tử giai nhân. Vệ Khanh là người luôn tựphụ tự mãn như thế nhưng cũng có chút ảm đạm. Lần đầu tiên hắn nhìn thẳng vàokhoảng cách chênh lệch giữa mình và Chu Dạ, cô mới chỉ có mười chín tuổi, màhắn đã gần đến băm. Từ trước tới nay, có phải hắn đã quá cưỡng cầu hay không?
Tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-la-yeu/2344516/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.