Mẹ Vệ Khanh vừa nhìn thấyquần áo cô không chỉnh tề, không khỏi nhìn vài lần, còn có ý vô tình nhìn vềphía phòng ngủ, tự ngầm hiểu. Chu Dạ lúng túng đứng ở đó, dáng vẻ quẫn bách,mặt đã đỏ ửng lên, lỗ tai nóng rát, cúi đầu chào: “Bác gái”, vội vàng nói xin lỗnhanh như chớp trốn vào phòng ngủ. Trong lòng thầm kêu, xong rồi, xong rồi, lầnnày thực sự không cần sống nữa, không có lỗ nào để chui xuống, huhu.
Run rẩy tìm áo khoác củaVệ Khanh khoác thêm vào, không dám chờ lâu, kiên trì đi ra, thấy mẹ hắn đangngồi ở sofa, vội nói: “Bác gái, bác chờ lát nữa, cháu pha trà cho bác.” Bướcvào phòng bếp tìm trà, lấy chén, cố gắng tự an ủi bản thân, đừng lo, đừng lo,dù sao cũng đã mất mặt rồi, nhất định phải làm bộ như không có gì xảy ra, nhấtđịnh phải dày mặt, binh đến tướng chặn, nước đến đất chắn. Mặc kệ mọi thứ, trờicó sập xuống cũng không sợ. Tim thì vẫn đập thình thịch như thế, nhưng cứ tựniệm trong đầu một lát, đã trấn tĩnh hơn nhiều.
Cung kính bưng trà ra,vẫn đứng ở bên cạnh, không dám ngồi xuống. Mẹ Vệ Khanh vừa thấy con dâu pha tràrót nước cho mình, trong lòng vô cùng kích động, vội vàng nói: “Đến đây nào,ngồi xuống nói chuyện, đứng thế kia làm gì!” Chu Dạ liền ngồi xuống, thân ngườicứng ngắc.
Mẹ Vệ Khanh tinh tế quansát Chu Dạ, ngũ quan xinh xắn, ánh mắt trong trẻo có thần, tuổi không lớn, vừanhìn đã biết còn trẻ con, đỏ mặt cúi đầu, đứng ngồi không yên. Biết cô xấu hổ,mở lời trước, cố gắng dịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-la-yeu/2344514/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.