Vệ Khanh mặc áo sơ mitrắng quần âu, dưới chân đi giầy da, dáng bộ nhàn hạ, lộ ra dáng vẻ thanh niênưu tú không ít, đạp lên đám đất vụn đi về phía Chu Dạ.
Chu Dạ không có cách nàokhác, nhìn hắn mà thấy đau đầu, đành đứng dậy, nghiêm mặt hỏi: “Sao anh lại tớiđây? Bọn em đang vẽ vật thực.” Giọng điệu không vui, trách Vệ Khanh liều lĩnh.Hắn cười cười nói: “Anh biết, nhưng có việc cần tìm em.” Quay đầu nhìn thấyTrương Suất ở bên cạnh, sắc mặt trầm trầm, không nói gì.
Trương Suất khách sáonói: “Vệ tiên sinh, xin chào.” Vệ Khanh nhìn hắn, ra vẻ ngạc nhiên, vươn taycười nói: “Trương thiếu gia, xin chào.” Sắc mặt Trương Suất thay đổi, nhưngcũng đưa tay ra bắt. Ở một số nơi chào hỏi nghi thức, mọi người đều gọi hắn làTrương thiếu gia, thật lòng thì hắn không thích bị gọi như vậy, nhưng không cócách nào khác. Thế nên nhiều người không hiểu, thấy hắn cũng gọi như vậy, làmcho hắn rất bối rối. Nhưng Vệ Khanh không phải là không hiểu, mà là cố ý, cố ýgây khó dễ c
Vệ Khanh còn nói: “SaoTrương thiếu gia lại ở đây vậy? Ồ… suýt nữa thì quên mất, cậu là bạn học củaTây Tây.” Lần đầu tiên trước mặt người ngoài, hắn gọi Chu Dạ như vậy, giọngđiệu thân mật. Đừng nói là Trương Suất nghe xong cảm thấy có chút khó chịu,ngay cả Chu Dạ cũng giật mình, cả người nổi đầy da gà, dùng mắt trừng hắn. VệKhanh ra vẻ như không có gì xảy ra, phủi cánh hoa trên vai cô, động tác thânthiết. Trương Suất nhìn thấy, vẫn không nói gì, lấy cớ rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-la-yeu/2344512/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.