Chu Dạ mang theo đầy mùirượu bên người xuống xe, cảm nhận từng cơn gió lạnh thổi qua, cô khẽ rụt vailại. Những bông tuyết trắng đã ngừng rơi, thậm chí còn không nhìn thấy vệtnước, tuyết đầu mùa lúc nào cũng như vậy, đến rồi lại đi không chút dấu vết.Giống như cô chưa kịp thổ lộ tình yêu, cứ như vậy mà kết thúc.
Chu Dạ dùng nước lạnh rửamặt, làn nước lạnh lẽo chạm vào da thị làm mặt cô ửng đỏ, khiến cô cảm thấythoải mái hơn. Chạm vào một bên tai mới phát hiện đã làm rơi mất một bên khuyêntai. Trong lòng lo lắng, cứ đi qua lại hành lang tìm kiếm, lại nghĩ tối naymình đi nhiều nơi như vậy, không nhớ ra là làm rơi ở đâu nữa. Tới lúc ngồi trêngiường nhớ lại, nhớ rõ lúc nhảy ở quán bar vẫn còn khuyên tai, như vậy chỉ cókhả năng là rơi trên xe của Vệ Khanh, lúc đó vừa khóc vừa la hét ầm ĩ như vậy,động tác cũng rất mạnh bạo.
Cô cảm giác vô cùng mấtmát, giống như không chỉ là mất một bên khuyên tai. Lại một đêm dài nữa trôiqua. Cô cứ ngỡ rằng mình đã quen nếm trải cảm giác khốn quẫn như thế này.
Xuống canteen ăn cơm, lạigặp Trương Suất, hai người ngồi chung bàn ăn. Chu Dạ cười: “Trương Suất, lâurồi mới gặp cậu. Cũng không thấy cậu tới phòng vẽ tranh, dạo này bận chuyện gìsao?”
Trương Suất cười nhẹ: “Cóchút việc, cho nên ít tới phòng vẽ. À, đúng rồi, tiếng Anh của cậu sao rồi?”Chu Dạ nhún vai: “Vẫn như cũ.” Nhìn những món ăn nhiều như vậy, cũng không biếtnên ăn món nào.
Trương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-la-yeu/2344476/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.