Một đêm tĩnh lặng. Chu Dạngủ say sưa, vẫn là Vệ Khanh gõ cửa đánh thức cô dậy. Cô dụi dụi mắt, tóc tailộn xộn, quần áo nhăn nhúm đi ra ngoài.
Vệ Khanh nhìn thấy cô,kìm lòng không được, buột miệng nói: “Chu Dạ, sao cảm giác lúc em vừa mới ngủdậy, còn chưa rửa mặt mà vẫn xinh đẹp như vậy?” Đương nhiên, bởi vì đang tuổithanh xuân.
Chu Dạ nghĩ hắn giễu cợtmình, cái bộ dạng này chính cô còn ghét bỏ, lườm hắn một cái, xoay người muốnđi ra cửa. Vệ Khanh đi theo sau hỏi: “Em không rửa mặt à?” Còn khiến hắn phá lệđi xuống lầu mua đồ ăn sáng.
“Không được, tôi phải vềtrường.” Chu Dạ ngồi xuống đi giầy. Mặc kệ việc cô đang vô cùng lếch thếch,nhưng sáng sớm nhìn thấy hắn đã không thấy thoải mái, cho nên không muốn ở lạilâu thêm nữa.
Vệ Khanh không còn cáchnào khác, đành vơ lấy chùm chìa khóa. “Anh đưa em về.”
Chu Dạ đi ra tới ngoàicửa, lắc đầu từ chối: “Anh không phải đi làm à? Tôi không cần anh đưa về, cóphải tôi không biết đường về đâu.” Trực tiếp từ chối thẳng thừng.
Vệ Khanh đành trơ mắtnhìn cô rời đi, một lúc sau, lại cười vang. Đúng là trẻ con, ngay cả lời kháchsáo cũng không muốn nói nhiều.
Thật ra không phải Chu Dạkhông biết nói những lời khách sáo, mà căn bản đối với hắn chẳng cần phải kháchsáo. Đối với loại người như hắn, biết cái gì là hiếu khách đâu.
Mà dường như Vệ Khanhcũng đã quen cảm giác Chu Dạ không khách khí với hắn.
Từ sau khi phải vào đồncảnh sát, mỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-la-yeu/2344474/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.