Từ sau khi Chu Dạ bánđược tranh, áp lực về kinh tế không còn nữa, không cần vì tiền mà hối hả ngượcxuôi, có thể nói là không còn lo lắng. Nhiệt huyết hào hứng cho bộ môn vẽ tăngvọt chưa từng có, không phân biệt ngày hay đêm miệt mài ở trong phòng vẽ, nhiềungười còn hỏi cô có dự định trở thành họa sĩ hay không… Mà chuyện vui nhấtchính là từ buổi tối hôm đó, Vệ Khanh không còn gọi điện quấy rầy, có lẽ đãkhông còn kiên nhẫn. Rốt cuộc, tất cả mấy chuyện tình kỳ lạ hoang đường cũng đãhạ màn.
Thật ra không phải VệKhanh có ý buông tha cô, mà là suy tính kĩ càng, tạm thời lúc này sẽ lạnh lùngkhông để ý tới cô, sau này sẽ nói sau. Quan hệ giữa hai người căng thẳng nhưvậy, Chu Dạ không có ấn tượng tốt về hắn, mà bản thân hắn thì cứ thấp thỏm loâu trong lòng, mặt xám mày tro, trước hết phải bình tĩnh lại. Nếu cứ cố tình épbuộc cô cũng không phải là biện pháp tốt, đành thây dài câu con cá lớn[23] vậy.Chu Dạ là mỹ nhân ngư, chắc chắn không dễ dàng mắc câu, phải kiên nhẫn một chútmới được.
Thời gian qua hắn bị ChuDạ làm cho luống cuống chân tay, vô cùng mất phong độ. Rốt cuộc cũng hiểu được,dục tốc bất đạt[24], cũngtự trách chính mình dùng sai phương pháp với cô. Vì thế thay đổi sách lược,bình tĩnh chờ thời cơ. Hắn quyết định lấy tĩnh chế động, tạm thời ở ẩn khôngxuất hiện nữa.
Cuộc sống của Chu Dạ ởtrong trường mấy ngày này vô cùng thoải mái, học hành, vẽ tranh, ngủ sớm dậysớm, làm việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-la-yeu/2344472/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.