Bồ công anh là loài hoa đẹp nhất. Nó yếu đuối, mong manh, là loài hoa pha trộn giữa vẻ đẹp tinh khiết cùng nỗi buồn sầu thăm thẳm. Hoa tàn, cánh hoa bồ công anh khẽ bay theo chiều gió, đi đến nơi cực lạc. Bồ công anh, cũng giống như con người vậy, cố gắng hồi sinh, cố gắng bỏ trôi đi tất cả ký ức, đi đến một chân trời mới tươi sáng hơn.
Nhưng đáng tiếc, bồ công anh chỉ là nhất thời bay nhảy, không có ký ức. Còn con người...đau đớn cùng tổn thương đã đong đầy ở nơi trái tim. Yêu một người, thương một người, nhớ mong một người, đó là đau khổ hay là niềm hạnh phúc? Giá như khi sinh ra, con người không có trái tim, không có lý trí, như vậy có lẽ sẽ không phải đau lòng.
Hạnh phúc đến chớp nhoáng, rồi vô lực chắp cánh bay theo chiều gió. Hạnh phúc bị cuốn trôi, chỉ lạnh lùng để lại nơi con tim những nỗi đau đớn đến xé da xé thịt. Một cô gái và ba chàng trai, phải làm như thế nào để cho tất cả đều có thể cảm nhận được hạnh phúc trọn vẹn? Tình yêu không thể nào dựa vào lý trí, mà bắt buộc phải lắng nghe tiếng gọi của con tim. Yêu... Đơn phương... Đau lòng... Nó là sự vô hạn!