Chương trước
Chương sau
Một tuần sau...

- Cái gì??

Ánh mắt của mọi người trong quán cafe đều đổ dồn vào một đôi trai gái đang ngồi ở bàn trong góc phòng,dưới chân họ là hai chú chó Pomeranian lông màu trắng,nhỏ nhỏ xinh xinh,trông rất dễ thương.Trong đó,có một con được buộc nơ màu hồng trên đầu,chắc là giống cái ;còn một con thì thắt nơ màu đen ở cổ,chắc là giống đực rồi...Nhìn hai con chó chơi đùa với nhau rất vui vẻ,chàng trai thở dài,nhẹ giọng nói:

“Em nói khe khẽ thôi,chuyện mất mặt chứ có hay ho gì đâu mà to mồm thế!!”

Cô gái biết mình hơi lố,liền điều chỉnh lại giọng nói:

“Sao lại có thể như thế được?”

“Sao lại không thể như thế được,em có nhớ cái hôm sinh nhật em không?Anh mang Lin đến,xong chúng ta đi hát Karaoke,để chúng nó ở lại.Ai mà biết được Lyn nhà em lại động dục như thế,giở trò đồi bại với Lin nhà anh *bĩu môi* “

“Bậy nào,động dục là chỉ nói con cái thôi nhé,mà Lin nhà anh nó không đồng ý thì làm sao mà Lyn nhà tôi hành xử được??”

“Thế bây giờ anh hỏi em nhé?”_hắn đập bàn,hùng hổ_”một đứa con gái chưa đủ 18 tuổi,nhưng lại đi câu dẫn một đứa con trai khác,dẫn đến việc hai đứa chúng nó nện nhau.Xong ai mang tội hấp diêm? Ai phải đi tù?Hả?Hả?”

Nhi ấp úng:

“Tất nhiên là thằng kia rồi...nhưng...nhưng mà chó với người thì có gì giống nhau mà anh lấy ra so sánh?”

Giọng thản nhiên:

“Đều là động vật có vú.”

“...”

Hai người trừng mắt nhìn nhau,một lúc sau,cô thở dài:

“Thế bây giờ anh muốn như nào?”

“Kết hôn”

“What?” _Nhi nhìn hắn như nhìn người ngoài hành tinh

“Anh bị điên à?Chó chứ có phải người đâu mà kết hôn cái gì?”

“Em biết rồi đấy =)) hôm trước anh đưa Lin đi khám bác sĩ thú y.Ai mà ngờ được ông ta lại bảo nó đã ễnh bụng một tháng rồi,còn một tháng nữa là đẻ... “

Hắn dừng lại một lúc, vò vò cho mái tóc hơi rối rồi thở dài,bộ dáng nghiêm túc:

“Anh không thể để người ngoài nói chó nhà anh là chó-con-hoang được...”

Ba tiếng “chó-con-hoang” được hắn nhấn mạnh làm Nhi giở khóc giở cười.Chẳng có nhẽ... đây chính là hoàn cảnh bác sĩ bảo cưới trong truyền thuyết?Có đánh chết cô cũng không thể ngờ được là chính mình lại phải dính vào một tình huống nó éo le như thế này.Mục đích ban đầu khi nuôi chó đực của cô...là đi làm hại chó nhà người khác,nhưng biết đâu là con chó ngu ngốc này chơi ai không chơi,lại chơi đúng chó nhà tên này cơ chứ.Đấy,nghĩ lại bực,tên này cũng thật biến thái quá đi,hắn nghĩ nhà hắn có nhiều tiền quá rồi,nên không tiêu kịp liền hung hắn đập vào mặt hai con chó này chắc?Có điều,bạn Nhi tầm nhìn nông cạn,suy nghĩ cũng hẹp hòi nên chỉ tìm ra được cái lý do miễn cưỡng như thế,không thể nhìn thấu được con cáo thành niên kia... Cuối cùng,cô đành thỏa hiệp:

“Được,tùy anh xử lí”

Nghe được câu nói này của cô,đáy mắt hắn xẹt qua một tia gian xảo,nhưng rất nhanh đã được thay thế bởi vẻ ưu sầu,hắn bế em Lin nhà hắn lên,thương xót nói:

“Biết trước sẽ có ngày em bị thằng khác chà đạp,anh thà đem em đi bán còn hơn...”

“...”

Người nên than thở hẳn là cô mới đúng đi?

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bàn cuối lớp 11A7,một đôi trai gái đang ngồi dựa vào nhau,chỉ là tư thế có chút kì quặc...

Chỗ ngồi của cô gái chiếm đến 3/4 cái ghế, hai chân cô vắt hình chữ ngũ lên bàn,lưng dựa vào chàng trai ngồi cạnh.Chàng trai ngồi cạnh cũng rất sáng tạo:đôi chân thon dài được đặt vào trong ngăn bàn,lên cả bàn trên,cả người uể oải dựa vào tường,hai tay khoanh trước ngực.

Hai người đều đang đeo tai nghe,mỗi người một bên,nhắm mắt vào ngủ rất ngon lành,như thể không nghe thấy “dàn đồng ca” của bọn bàn trên đang xướng liên khúc Thiếu nhi - Cải lương - Trữ tình - Pop - Jazz - Rock - Bolero... Kết hợp với tiếng cười đùa,hò hét rồi hú hí tạo thành một loại tạp âm khiến người nghe thủng màng nhĩ.

Chính vì ngủ say sưa như thế nên họ cũng không hề để ý đến sự im lặng bất thường của lũ quỷ kia,và tất nhiên là cũng không nghe thấy tiếng thầm thì nhỏ đến mức lớp bên cạnh cũng nghe thấy của chúng nó.

“Lam,mày có thấy bọn nó có gì rất bất thường không?”

Hiếu nút đồ (noodle) ra vẻ rất căng thẳng,hất cằm về phía cặp đôi trước mặt,cặp kính to đùng được cậu lau đi lau lại mấy lần,cứ đeo lên rồi lại hạ xuống,mái tóc xoăn rối bù cũng vì thế mà bay bay liên tục.Sở dĩ “pạn Híu” được đặt cái biệt danh nút đồ cũng chính là vì mái tóc xoăn xoăn do lỗi kĩ thuật của mấy anh cắt tóc ấy...

Lam nhìn chằm chằm Hiếu,rồi nói với giọng tỉnh bơ:

“Bất thường gì?”

“Thằng An này có bao giờ để cho đứa con gái nào động vào nó đâu,mà nhìn kìa... chậc chậc chậc”

Cậu tặc lưỡi rồi nói bằng giọng tiếc nuối:“Tao có thua kém gì nó đâu mà con Nhi lại cứ thích nó không thích tao nhỉ?”

Cả bọn phá lên cười rồi thi nhau đánh vào chỏm tóc đang dựng lên của cậu:

“Mày chỉ thuộc dạng dễ nhìn thôi,còn thằng An nó là hot bouy nhé!Hahaha “

“Hay mày tạm yêu tao đi Lam...”

“Nó có anh Minh Kỳ rồi,còn lâu mới đến lượt mày.Mà anh Minh Kỳ là con lai à?Sao tên lạ thế nhỉ, Lam?”

“Ờ,mẹ anh ý người Việt Nam,bố anh ý người Trung Quốc...” Lam thờ ơ đáp

“Ơ...Thế...”

“Thế cái gì nữa bà nội?Trống đồng vào lớp rồi kia kìa “

Trống đồng là tên gọi “thân mật” mà lũ 11A7 đặt cho thầy chủ nhiệm kiêm thầy dạy toán của chúng nó.Mà cũng tại thầy tên là Đông Quốc Đồng cơ,lại khơi gợi cái đầu óc sáng tạo của chúng nó làm gì.Haizz. Lại nói,thầy có chất giọng rất chi là thiên phú nhé! Mỗi khi thầy nói,mỗi khi thầy cười,dù chỉ nhẹ nhàng thôi cũng đủ để các lớp từ đầu hành lang đến cuối hành lang nghe thấy.Chưa hết,thầy còn đặc biệt quan tâm đến hai thánh bàn cuối là bạn Nhi và bạn An đây.Chả hiểu chúng nó làm gì mà bị thầy đì cho sống dở chết dở mất mấy chục lần (Tác giả nói quá -.-).Hay tại ở nhà,thầy bị vợ con chèn ép quá nên... nên... đầu óc liền theo chủ nghĩa của người nông dân,muốn đứng lên đòi công lý rồi? Hichic,thầy đấu tranh thì về nhà mà đấu nhé,bọn em vẫn chưa đủ tuổi nhập ngũ,đi nghĩa vụ quân sự đâu ahuhu

Nghĩ đến đây,lòng Lam lại não nề.Không chỉ cảm thấy may mắn vì mình đã thoát khỏi diện bị tình nghi mà còn cảm thấy thương xót cho hai bạn bàn cuối nữa.Từ nay họ biết sống thế nào đây? R.I.P Nhi + R.I.P An = Amen

“Hehehe...Sắp có kịch hay rồi đây”

Buồn là thế,nhưng là người thì vẫn luôn muốn xem kịch hay phải không nào?Thu lại nụ cười gian xảo,Lam về chỗ ngồi,lưng hơi hơi cúi xuống cho tầm mắt của thầy dễ bắn về vị trí quen thuộc kia hơn... (-.-)

Quả nhiên,vừa vào lớp,vừa chuẩn bị phấn,giẻ lau để học bài mới,thầy vừa...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.