Chương trước
Chương sau
"Sao không nói với tao chuyện đó?"

Nhắc đến tên cô, Tôn Cảnh Ân nhất thời bị dồn vào tình huống khó xử, không phải gã không biết trả lời hắn như thế nào, chỉ là hiện tại trong lòng gã có quá nhiều đoạn suy nghĩ quấn lấy nhau như tơ vò rối rắm, mạch cảm xúc cũng trở nên hỗn loạn rối ren. Úc Nam Doanh vừa bình tĩnh, gã đã bắt đầu trống rỗng vô định rồi.

"Vì sao không nói với tao chuyện đó?"

Hắn lặp lại câu hỏi này một lần nữa. Thế nhưng hắn có tư cách gì để hỏi đây?

Bọn họ đã ly hôn, gặp mặt cắt đứt quan hệ lần cuối để từ nay về sau không còn vương vấn tình cảm cũng đã gặp mặt, những điều cần nói đã nói hết, tiền viện phí hắn cố tình mang đi giúp cô cũng bị cô trả lại rồi... Giữa cả hai bây giờ thì còn lại đâu. Chỉ đơn giản là người lạ qua đường, người cũ không còn quen biết, vậy mà hắn vẫn cố chấp chất vấn Tôn Cảnh Ân vì sao không nói cho hắn biết...

Hắn lại không tự nhận thức được bản thân chẳng có tư cách gì để quan tâm đời sống riêng tư và việc làm của cô, cuộc sống hiện tại và nơi hay lui tới của cô...

Ai nhìn vào đều cảm thấy chuyện này quá mức vô lý rồi. Quả nhiên Tôn Cảnh Ân cũng không nhịn được mà che miệng nở nụ cười, ý cười lan tràn nơi đáy mắt chỉ có khó chịu lẫn khinh bỉ, bởi gã nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ mãi vẫn không hiểu rốt cục Úc Nam Doanh đang có suy nghĩ thế nào.

Ngót nghét mười mấy chơi cùng với nhau, có lẽ đây là lần đầu tiên gã thấy con người Úc Nam Doanh tệ hại đến vậy... Tệ hại tới mức gần như khiến gã coi thường nhân cách tưởng chừng trong sạch thanh cao của người đàn ông đứng trước mặt kia, kẻ đã làm bạn với gã một khoảng thời gian rất lâu về trước kia.

"Mày đã ly hôn rồi mà? Tao nói với mày chuyện đấy để làm chi?"

"..."

"Ái tình kiệt quệ, không thể cưỡng cầu... Kẻ lạnh nhạt vô tình như mày hiện tại đang cảm thấy lưu luyến sao? Có đôi lúc tao cảm thấy con người mày thật khó hiểu, Úc Nam Doanh."

Cuộc trò chuyện kết thúc bằng câu nói cuối cùng này của Tôn Cảnh Ân, gã là loại người có bản tính bộp chộp nóng vội, lại rất hay nhiều lời, tuy nhiên vào giây phút đối diện với câu chất vấn không đầu không đuôi không lý do của hắn, gã vậy mà chỉ cười khẩy rồi phớt lờ bỏ đi. Cũng vì tâm trạng bị ảnh hưởng mà từ lúc buổi tiệc sáng bắt đầu đến tận giờ nghỉ trưa, đám người bọn họ không còn ai trông thấy một Tôn Cảnh Ân hoạt bát năng nổ như bao ngày nữa.

Buổi chiều ấy, Tần Định Huân vừa đổi một bộ lễ phục mới, thay màu trắng sang trọng quý phái thành màu đen lịch lãm tôn nghiêm, hắn ngồi trên ghế sofa trong phòng, chưa kịp thở phào một hơi nhẹ nhõm sau ngày dài mỏi mệt ồn ào, Úc Nam Doanh đã mở cửa bước vào bên trong.

Vừa thấy Úc Nam Doanh, Tần Định Huân chỉ nhếch môi cười rồi vẫy tay một cái lấy lệ. Hắn biết nhân vật chính trong buổi lễ đính hôn hôm nay đã thấm mệt rồi, vì vậy cũng không khách khí mà ngồi xuống bên cạnh, rút điếu thuốc trong túi áo ra rít một hơi thật dài, thật thoả mãn sau đó đi thẳng vào vấn đề cần nói.

Tần Định Huân có ý muốn trêu hắn một chút, lời vừa thốt ra, nụ cười còn vương trên khoé môi liền bị một câu nói của hắn mà làm cho tắt lịm.

"Muốn hút thì ra ngoài hút đi. Không khéo để mùi thuốc bám lên lễ phục của tao, cô dâu chê cười tao lôi thôi luộm thuộm thì biết làm sao đây? Chưa chung sống với nhau được ngày nào, ấn tượng của cô ấy đối với tao đã không tốt, mày có chịu trách nhiệm được không?"

"Tầm bảy tám giờ tối Tưởng Tư Nhiễm sẽ đến dự lễ đính hôn của mày, vừa đi Ba Lan về, đã vội đến đây ngay."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.