"Anh bị điên sao? Đẩy ngã bạn tôi rồi, có mệnh hệ gì anh đền được không? Thật là... Thẩm Nguy cô ổn không? Có cần đến bệnh viện không?"
Úc Nam Doanh khựng lại trong giây lát, tâm trí tựa như có dòng điện cao áp xẹt qua, mang hết thảy những dòng suy nghĩ vẩn vơ của hắn đi chôn vùi vào trống rỗng vô định.
Cô gái bị hắn đụng đến trật một bên chân, nắm lấy tay người kế bên đang còn loạng choạng đứng dậy kia không nói không rằng, không ngẩng đầu lên nhìn xem hắn là ai cũng chẳng quan tâm vết thương có nghiêm trọng không, có cần thiết phải đòi tiền bồi thường hay không... Cô quay sang lắc đầu với đối phương, dùng ánh mắt trao đổi một hồi, người nọ như hiểu ra điều gì, mặc dù trong lòng vẫn còn uất ức vì cú va chạm lúc nãy quá mạnh, kẻ có lỗi lại là người đàn ông trước mặt đây, song cô ấy đã không còn muốn làm lớn chuyện nữa, vừa ân cần đỡ cô vào bên trong vừa luôn miệng hỏi han quan tâm xem cô có ổn không. Trước khi họ rời đi, Úc Nam Doanh trấn tĩnh bản thân xong thì có cất tiếng gọi họ lại, người nọ chẳng những không có thái độ hoà hoãn còn giận dữ ra mặt, dùng ánh mắt sắc lẻm tựa dao găm lườm hắn mãi cho tới lúc đi khỏi sảnh khách sạn mới thôi.
"Thẩm Nguy... Cô..."
"Tên đó rốt cục là ai thế? Phiền chết đi được. Cô còn đau không? Hay nghỉ một lát đến bệnh viện kiểm tra thử xem nhé?"
Bóng dáng hai người dần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-anh-chua-tung-yeu/3442758/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.