“Xin lỗi, Vãn Vãn, anh không biết mình sẽ làm tổn thương em nhiều đến vậy...”
“Xin lỗi, anh xin lỗi, vậy thì quay về bên cạnh em đi...”
“Anh không có cách nào khác...” Giọng nam trầm ấm, mang theo vài phần đau buồn. “Anh không quay về được...”
“Anh gạt em, anh gạt em, anh hứa sẽ chăm sóc em cả đời lại không giữ lời, hứa sẽ nhất nhất yêu em cũng không làm được, bây giờ anh còn muốn lừa em...”
“Xin lỗi, Vãn Vãn, thật xin lỗi, thật sự xin lỗi, nợ em, anh nhất định tìm cách...”
“Hướng Vãn, Hướng Vãn, tỉnh lại!”
“Không muốn, không muốn... Tại sao phải lừa dối em... Anh đã nói, anh đã nói...”
“Hướng Vãn!”
Mở đôi mắt trống rỗng ra, ánh mắt nhìn đối diện với anh, chỉ trong nháy mắt, gương mặt trước mắt này thay cho gương mặt trong mơ, hợp lại thành một.
“Tỉnh chưa, Hướng Vãn?” Dương Phẩm Tuyền hơi lo lắng. Rõ ràng đang nhìn anh, nhưng đáy mắt lại không chứa gì cả, nước mắt vô thức trào ra.
Cánh môi truyền tới cảm giác ấm áp, cô chớp mắt vài cái, hai tay anh áp váo má cô, mắt nhìn mắt, môi chạm môi, giằng co dây dưa.
“Thế nào?” Sau nụ hôn say sưa, cô nhả ra mấy chữ.
“Em cứ khóc mãi.”
“Em khóc?” Sờ gò má ướt đẫm nước mắt. “Tại sao?”
“Anh không biết, cái này phải hỏi em. Em mơ thấy chuyện gì? Ai lừa dối em, khiến em đau khổ đến vậy?” Dương Phẩm Tuyền nhìn cô chằm chằm, gương mặt chăm chú.
“Đau khổ...” Đúng vậy, cô rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hop-co-tan/2439562/chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.