Sau khi bắn đi phát đạn kia, cô không ngừng run rẩy. Mất rất lâu sau, cơ thể cô mới trở lại bình thường. Lúc này cô mới để ý đến xung quanh. 
-Hắn đâu. Âu Minh Triết đâu rồi. 
An Đình xoay khắp hướng để tìm hắn, nhưng không thấy đâu. Cô bắt đầu đứng dậy rồi lần mò tìm hắn. 
Ở trong đám người chết trồng chất kia, cô thoáng thấy một thân ảnh trong chiếc áo sơmi đang nằm tại đấy. Khẽ rón rén đi lại gần, cô tìm kiếm một cành cây xung quanh đấy rồi tiến lại khều khều vào người hắn, gọi nhỏ. 
-Ông chủ.... Ông chủ.... Âu... Âu Minh Triết, anh còn sống không đấy. 
Gọi nhưng không ai động đậy, cô to gan gọi thẳng tên hắn nhưng vẫn chỉ là sự im lặng trả lời cô. Lúc này đây, cô vô cùng hoảng sợ. Xung quanh toàn là rừng cây và bóng tối, tiếng côn trùng kêu vang khắp nơi. Trổng quát mà nhìn thì nơi đây là một khu vực vắng, tuy là đường lớn. Nhưng dường như không có xe qua lại. Lối đi này là lối duy nhất để có thể tiến vào tòa biệt thự của Âu Minh Triết. 
Nhìn hắn nằm tại đấy, cô phân vân. Có nên cứu hắn không, hay là bỏ trốn. Bây giờ là thời điểm cô có thể có được tự do. Chỉ cần chạy, là cô không phải chịu sự áp bức từ đám người kia nữa rồi. 
Đúng, cô nên nghĩ cho tự do của bản thân. 
Nhưng cô vẫn không thể bỏ mặc hắn được. Lúc nãy khi cô bị tên Chung Thanh kia sỉ nhục, tuy hắn có chút 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-nho-cua-au-thieu/3725265/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.