An Đình ngồi trong xe, suốt đoạn đường cô không ngừng suy nghĩ. Nếu lúc đó, cô không vì lo hắn sẽ chết ở đấy mà quay lại cứu hắn, chắc bây giờ cô đã là một cái xác không hồn rồi cũng nên.
Hàng lông mi dài cụp xuống, hai ngón tay trỏ không ngừng ma sát vào nhau. Vết máu dính trên tay bây giờ cũng đã đông lại thành từng mảng khô. Nhớ lại lúc đám người trợ lý Trần vừa tới câu nói lạnh lùng của hắn khiến cô sợ
run người.
_____________.
Vài phút trước đó.
-Đem đám người không biết sống chết này ném vào rừng cho chó
sói ăn thịt.
-Vâng. Vậy còn cô gái này thì sao?
Trợ lý Trần đưa ánh mắt về phía cô mà hỏi.
Lúc này đây, Âu Minh Triết mới để ý đến cô. Vẫn bộ váy trắng xộc xệch khi ở quán bar kia. Nhưng trên gương mặt cô vẫn còn lấm tấm mồ hôi khi nãy. Nhìn cô một lúc hắn chỉ để lại một câu cho trợ lý rồi quay đi.
-Đưa cô ta về. Vẫn chưa đến lúc chết.
-Vâ...ng. Tại sao ông chủ không xử lý cô luôn cơ chứ. Theo như anh được biết, ông chủ không cần những kẻ làm phật ý ngài ấy là thứ nhất. Thứ hai, ông ấy không cần những kẻ không nghe lời. Thứ ba, là không cần những kẻ vô dụng. Mà cô gái này lại nghiễm nhiên ở cả ba điều ấy. Thế mà giờ đây anh lại nghe ông chủ tha cho cô. Thật kỳ lạ.
Nhận lệnh của ông chủ xong anh tò mò mà nói một hơi dài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-nho-cua-au-thieu/3725266/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.