Mười tám năm về trước, sau khi phát hiện Tô Trác ngoại tình, mẹ của Tô Thư Uyển là Đồng Hoa không chịu được đả kích, dứt khoát ly hôn rồi bỏ lại cô để người đàn ông đó chăm sóc.
Đồng Hoa một mình về quê, cuộc sống khắc khổ, khó khăn trăm bề. Sau này bà ấy theo người quen sang Mỹ tìm kiếm việc làm, may mắn gặp được một người đàn ông tốt. Hai người kết hôn nhưng không có con chung. Đồng Hoa vẫn luôn muốn tìm lại Tô Thư Uyển nhưng nhiều lần thăm dò tin tức, phát hiện cô không còn sống ở Tô gia nữa. Mãi sau này mới biết cô bị Tô Trác bán đến nhà họ Vương để gạt nợ.
Trải lòng suốt một tiếng đồng hồ, Tô Thư Uyển cũng hiểu cho hoàn cảnh của mẹ ruột. Cô không ghét bỏ Đồng Hoa, vì ít nhất bà ấy còn quay về tìm lại cô. Với Tô Thư Uyển, miễn là còn người thân quan tâm đến mình thì cô đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.
“Mẹ…”
Tô Thư Uyển nức nở một tiếng mẹ. Đồng Hoa ôm cô vào lòng, liên tục nói câu xin lỗi. Dù cô không trách bà, nhưng bà ấy vẫn cảm thấy có lỗi vì năm xưa đã bỏ mặc cô mà đi khỏi.
Hai mẹ con nhận lại nhau. Hiện tại Đồng Hoa đã không còn là một người phụ nữ yếu đuối như xưa. Bà là chủ tịch tập đoàn Lins, địa vị cao quý. Tiền bạc, danh tiếng đều không thiếu thứ gì.
Cho nên Đồng Hoa muốn mang đến cho Tô Thư Uyển những điều tốt nhất, để bù đắp khoảng thời gian cô sống cơ cực, bơ vơ không có mẹ ở bên cạnh. Đối với nhà họ Vương, bà ấy sẽ đồng ý hợp tác làm ăn, tài trợ một khoản vốn lớn để họ vượt qua khó khăn trước mắt, với điều kiện họ phải trả lại tự do cho Tô Thư Uyển.
Nhưng bà ấy đâu thể ngờ, hiện tại cô đang mang thai, còn sắp kết hôn cùng Vương Gia Vỹ.
Đồng Hoa muốn đón Tô Thư Uyển về chỗ của mình chăm sóc, nhưng sau hồi bàn bạc, cô đã quyết định ở lại nhà họ Vương. Dù sao Vương Gia Vỹ cũng muốn ở bên cạnh Tô Thư Uyển trong khoảng thời gian cô mang thai, để cả cha lẫn mẹ có thể kết nối với đứa trẻ trong bụng.
…
Bảy tháng sau,
Lý Mộc Hương vẫn theo con đường cũ, đâm đầu vào bài bạc đến mức chồng chất nợ nần. Bà ta phải bán hết tài sản của Tô gia để trả nợ, sau đó dẫn Tô Mỹ Lệ trốn về quê mẹ đẻ. Tô Thư Uyển không đành nhìn hai mẹ con bà ta bị dồn vào đường cùng, liền đưa cho một khoản tiền, cũng đủ để xây một căn nhà nhỏ, xem như là bước đầu trang trải cuộc sống.
Thai nhi đã bước vào thời kỳ cuối, Tô Thư Uyển đi lại cũng khó khăn hơn. Những tháng mùa đông, cô trở nên cực kỳ nhạy cảm với những thứ xung quanh. Chung quy cũng là vì sợ thay đổi của cơ thể.
Đồng Hoa vẫn thường xuyên đến thăm Tô Thư Uyển, mang theo nhiều đồ quý để cô tẩm bổ. Sau đó ngồi nói chuyện cùng cô, chia sẽ kinh nghiệm sinh đẻ, cùng cô đọc sách tìm hiểu việc chăm sóc con cái.
Vương Gia Vỹ chỉ biết đến hai việc, thứ nhất đến Vương thị giải quyết công việc, cái còn lại là trở về dinh thự, quấn quýt bên Tô Thư Uyển. Hắn không cho cô động tay động chân vào bất cứ việc gì, thỉnh thoảng lại khiến Tô Thư Uyển thấy khó chịu.
“Gia Vỹ, em muốn ra ngoài đi dạo.”
“Bên ngoài lạnh lắm. Bảo bối, chúng ta ở trong nhà thì tốt hơn.”
Tô Thư Uyển phụng phịu, muốn làm gì cũng bị Vương Gia Vỹ giám sát nhất cử nhất động. Nhìn qua cửa sổ thấy gió thổi mạnh, hắn không cho cô ra ngoài, Tô Thư Uyển ì ạch trèo lên giường, khó khăn nằm xuống.
“Để anh mát xa chân cho em.”
Gót chân Tô Thư Uyển vào những tháng mùa đông thường bị nứt nẻ, lúc mang thai còn bị sưng phù, rất khó chịu. Vương Gia Vỹ ngày nào cũng giúp cô bôi thuốc dưỡng ẩm và xoa bóp cho cô, cần mẫn từng chút một.
“Gia Vỹ, lại gần một chút đi!”
“Hả?”
Tô Thư Uyển hơn rướn người, cầm lấy tay Vương Gia Vỹ đặt lên bụng của mình. Vừa hay đứa trẻ trong bụng cô đạp khiến hắn giật thọt mình, vội rụt tay về.
“Anh sợ hả?” Tô Thư Uyển cười khúc khích.
“Anh mà sợ một nhóc con chưa chào đời sao? Không có.” Vương Gia Vỹ phản biện, nhưng ánh mắt lơ đễnh nhìn đi nơi khác đã tố cáo tất cả.
Tô Thư Uyển tìm được thú vui mới chọc Vương Gia Vỹ, khoái chí đưa tay xoa bụng. Không ngờ một người đàn ông lớn già đầu như vậy lại sợ một thai nhi bé bỏng.
“Bảo bối, con đạp mạnh như vậy, em có thấy đau không?” Vương Gia Vỹ tò mò.
Tô Thư Uyển lắc đầu. Ban đầu cũng thấy hơi khó chịu, nhưng sau dần thành quen.
Vương Gia Vỹ định thần, dùng tay vuốt nhẹ lớp da căng bóng sau lớp áo rộng của Tô Thư Uyển, thỏ thẻ:
“Bé con đừng đạp mạnh khiến mẹ đau nhé.”
Sự dịu dàng của hắn khiến Tô Thư Uyển phải phì cười.
Hắn nằm xuống ôm lấy cô, một lúc sau lại bị tiếng chuông điện thoại làm phiền.
Vương Gia Vỹ ra ngoài nghe điện thoại để không gây ảnh hưởng đến Tô Thư Uyển. Đến khi hắn quay vào, cô đã ngồi lên tựa lưng vào gối sau giường.
“Gia Vỹ, ai gọi cho anh vậy?”
“Là Mạc Thiên. Cậu ta còn hỏi thăm em và đứa trẻ trong bụng nữa!”
Giọng nói của Vương Gia Vỹ rất thoải mái, không có chút ghen tuông nào khi Mạc Thiên nhắc đến Tô Thư Uyển. Cô lấy làm lạ, nheo mắt hỏi:
“Anh với Mạc Thiên thân thiết từ bao giờ vậy?”
Hắn nhướng mày, chậc lưỡi đáp:
“Được chuyển nhượng 10% cổ phần, tự nhiên thấy cậu ta cũng dễ thương.”
Tô Thư Uyển bĩu môi, ngay khi Vương Gia Vỹ ngồi xuống giường, cô đã sà người đến tựa đầu vào vai hắn.
“Anh cũng chỉ có vậy.”
Vương Gia Vỹ nhéo nhẹ má cô, khiến Tô Thư Uyển nhăn mặt không hài lòng.
“Cái tên Mạc Thiên đó, anh bảo cậu ta quay về công ty làm tổng giám đốc lại không chịu. Ra nước ngoài tự do yêu đương với người đẹp rồi.”
“Là người đẹp nào?” Tô Thư Uyển nổi hứng tò mò.
“Hừ, không thể ngờ được nha, cái tên đó tốt số quen được Chiêu Dao. Em gái bảo bối của Hàn Lĩnh, nếu hắn biết được, chưa chắc để Mạc Thiên được yên.”
Tô Thư Uyển khịt mũi, Vương Gia Vỹ nói luyên thuyên một hơi dài, cô chỉ chú ý một điểm:
“Yêu đương với Hàn Chiêu Sao là tốt số sao? Vương Gia Vỹ, ý của anh là anh xui xẻo mới gặp trúng phải em đúng không?” Tô Thư Uyển vừa nói vừa đánh nhẹ vào vai Vương Gia Vỹ.
Hai má căng phồng, chân mày nheo lại không chút hài lòng.
“Tên chết bầm nhà anh!”
“Bảo bối, anh không có ý đó. Em đổ oan cho anh, không được, không được…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]