Chương trước
Chương sau
“Chúng tôi xin chia buồn cùng gia đình.”

Vị bác sĩ già lên tiếng, cùng với hai nữ y tá đứng đằng sau cúi đầu mặc niệm trước người đã khuất. Đời người vô thường, đúng là không ai đoán trước được điều gì.

Nhưng ít nhất trước khi Tô Trác qua đời còn được gặp mặt Tô Thư Uyển lần cuối. Xem như cũng hoàn thành tâm nguyện cuối đời.

Khoảng thời gian Tô Trác bệnh nặng, ông ta mới cảm thấy bản thân là một người cha tồi tệ. Tô Thư Uyển là máu mủ ruột thịt, vậy mà Tô Trác lại đối xử tệ với cô như vậy.

Cho nên ông ta muốn gặp Tô Thư Uyển, biết không thể bù đắp lỗi lầm nhưng vẫn phải nói một câu xin lỗi và chúc cô hạnh phúc.

Như vậy, Tô Trác chết mới nhắm mắt được.

“Tô Trác, sao ông lại bỏ tôi mà đi, huhu…”

Lý Mộc Hương gục bên giường bệnh, gào khóc nức nở. Một người phụ nữ bình thường ngang ngược, hống hách như bà ta cũng không tránh khỏi đau lòng khi nhìn thấy người đầu ấp tay gối với mình suốt bao nhiêu năm qua đời. Tô Mỹ Lệ quay mặt đi chỗ khác, khóc thút thít hệt như một đứa trẻ.

Tô Thư Uyển chân tay mềm nhũn, gương mặt đã sớm đẫm lệ. Vương Gia Vỹ để cô vùi đầu vào ngực mình, ôm lấy cơ thể đang run lên lẩy bẩy.

“Có anh ở đây rồi…”

Tang lễ của Tô Trác được tổ chức tại tư gia. Tô Thư Uyển cũng đến dự, khóc mệt đến ngất xỉu tận hai lần. Ngày hạ huyệt, trời bỗng đổ mưa tầm tã, như thêm thắt vào lòng người chút buồn khổ.

Trong lúc chôn cất Tô Trác, có một người phụ nữ mặc đồ đen đứng ở đằng xa, âm thầm theo dõi. Bà ấy không đến thắp nhang đưa tiễn người đã khuất, chỉ đứng một lúc rồi rời đi.

Một tuần trôi qua, nhờ sự động viên của Châu Viên Cầm và Vương Gia Vỹ, tinh thần của Tô Thư Uyển mới khá lên một chút. Bởi vì tang sự của Tô Trác, hắn cũng quên béng đi lời đề nghị bên phía tập đoàn Lins về việc gặp mặt Tô Thư Uyển.

Cho đến hôm nay, Châu Viên Cầm vô tình biết được, liền hỏi Vương Gia Vỹ:

“Chuyện quan trọng như vậy sao con lại giấu mẹ?”

“Con cũng không biết họ muốn gặp Tô Thư Uyển để làm gì. Hơn nữa cô ấy vừa phải chịu đả kích lớn, cho nên con vẫn chưa có cơ hội mở lời.”

Tô Thư Uyển uống sữa xong, vừa đem ly xuống nhà thì nghe thấy Vương Gia Vỹ nhắc đến mình.

“Gia Vỹ, có chuyện gì thế?”

Vương Gia Vỹ định không nói, nhưng bên phía tập đoàn Lins hôm nay đã gọi điện thoại để hỏi quyết định của hắn. Châu Viên Cầm thấy con trai còn do dự, bèn nói:

“Thư Uyển, con ngồi xuống đây đi. Mẹ có chuyện này muốn nhờ con.”

Bà nói ra yêu cầu của phía Lins. Đến cả bản thân Tô Thư Uyển cũng cảm thấy kỳ lạ. Cô cũng không phải chưa từng nghe qua tên của tập đoàn đó, nhưng mà để nói có quen biết, chắc chắn là không thể.

Nhưng người ta đã chỉ đích danh cô, thì chắc chắn có nguyên nhân gì đó. Nếu có thể giúp Vương thị vượt qua giai đoạn khó khăn, vậy Tô Thư Uyển rất sẵn lòng đến gặp đại diện tập đoàn Lins.

Một cuộc hẹn ở nhà hàng Pháp cao cấp nhanh chóng được sắp xếp. Tô Thư Uyển vào bên trong phòng ăn để gặp người phụ nữ kia. Hai mẹ con Vương Gia Vỹ được ngồi ở phòng chờ riêng dành cho khách.

“Xin chào, tôi là Tô Thư Uyển…”

Tô Thư Uyển bước vào trong phòng, giới thiệu tên của mình xong mà người phụ nữ kia vẫn quay lưng về phía cô. Không gian yên tĩnh không có lấy một tiếng động, Tô Thư Uyển nắm chặt túi xách trên tay, nhìn bóng lưng thẳng tắp của người đứng phía trước, kiên nhẫn chờ đợi.

Giây phút bà ấy xoay người, gương mặt dần hiện ra trước mắt Tô Thư Uyển. Không ngờ, chỉ mất chưa đến mười giây cô đã nhận ra người phụ nữ cao quý trước mặt.

Thời gian như ngưng đọng, trái tim như đập trật một nhịp, khí nóng bao trùm lên gương mặt, tỏa ra hai hốc mũi. Tô Thư Uyển nhìn bà ấy không chớp mắt, nước mắt rưng rưng, nghẹn ngào không thốt nên lời.

Người phụ nữ kia cũng vậy, ánh mắt trìu mến nhìn Tô Thư Uyển. Cô khẽ nấc lên, muốn gọi một tiếng “mẹ” nhưng tiếng gọi thiêng liêng kia lại bị nuốt ngược vào trong bụng.

Bà ấy vẫn còn nhớ cô nên mới đến tìm sao?

“Thư Uyển.”

“Là mẹ đây… con, con có nhớ mẹ không?”

Hai người cùng rơi vào khoảng lặng. Tô Thư Uyển cụp mắt, môi mím chặt không nói lời nào. Bà ấy bỏ Tô Thư Uyển đi từ khi cô nhỏ xíu, dù chỉ là nhìn qua mấy tấm ảnh nhưng cô vẫn có thể nhận ra được. Còn nhớ? Cô cũng đang tự hỏi mình, rốt cuộc bản thân có nhớ về mẹ?



Ở bên căn phòng phía đối diện, Châu Viên Cầm vẫn đang thắc mắc về người phụ nữ trung niên kia. Theo bà tìm hiểu thì khả năng cao bà ấy chính là chủ tịch tập đoàn Lins.

Ba năm trước cố chủ tịch của tập đoàn Lins qua đời vì căn bệnh ung thư dạ dày, vợ của ông, cũng là cánh tay đắc lực kiêm giám đốc sáng tạo lên nắm quyền. Có điều bà ấy sống khá kín tiếng, chưa từng lộ mặt đến giới truyền thông, nên mọi điều cũng chỉ là phỏng đoán.

Lúc này, Châu Viên Cầm vô tình nghe được người thư ký đi theo người phụ nữ kia, gọi bà ấy hai tiếng chủ tịch thì càng thêm khẳng định vào suy đoán của mình.

“Con nói xem bà ấy gặp Thư Uyển để làm gì?”

“Mẹ à, con nghĩ… vị phu nhân kia chính là mẹ ruột của Thư Uyển.”

“Sao? Con… con nói sao cơ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.