“Ông muốn bao nhiêu tiền thì mới thả hai người bọn họ?”
“Mày nghĩ tao cần tiền lắm sao? Vương Gia Vỹ, mày đẩy tao vào đường cùng rồi, tiền có thể giải quyết được vấn đề không? Bây giờ tao muốn mày phải nếm thử cảm giác đau khổ, giày vò đến sống không bằng chết, hahaha.”
Vương Cần vừa nói vừa rút trong túi quần ra một khẩu súng, lên nòng và chĩa thẳng xuống đỉnh đầu Tô Thư Uyển. Cô sợ hãi chỉ biết trân mắt nhìn về phía Vương Gia Vỹ, hai tay bị trói bởi sợi dây thừng đang run lên bần bật.
“Thả cô ấy ra! Khốn kiếp, các người mau thả Tô Thư Uyển ra.”
Vương Gia Vỹ kích động xông về phía trước, nhưng bị đám đàn em của Vương Cẩn ngăn lại. Lão cáo già kia trừng mắt nhìn hắn, chân mày nhướng cao như để cảnh cáo hắn.
“Mày bước thêm bước nữa, tao bắn nát sọ nó.”
“Rốt cuộc ông muốn tôi làm gì mới thả hai người họ hả?” Vương Gia Vỹ mất hết kiên nhẫn gằn lên.
Dường như chỉ chờ câu nói này, Vương Cẩn liền sai đàn em ném con dao bấm về phía Vương Gia Vỹ, hất mặt:
“Mày tự đâm mày ba nhát, tao sẽ thả nó.”
Vương phu nhân hoảng hốt khi nhìn thấy Vương Gia Vỹ định cầm con dao lên. Bà yếu ớt kêu gào:
“Không được. Vương Gia Vỹ, con không được làm bậy!”
Tô Thư Uyển mím môi run run, nước mắt không biết từ khi nào đã chảy xuống. Đâm ba nhát dao vào người, khác nào tự mình đến Diêm Vương nộp mạng?
“Không…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-gai-cua-vuong-thieu-gia/3476458/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.