Chương trước
Chương sau
Tô Thư Uyển nằm viện hai tuần thì được xuất viện, cuối cùng lại quay trở về dinh thự nhà họ Vương.

Thời gian gần đây Vương Gia Vỹ rất ít khi về nhà. Nếu không phải là ở công ty làm việc thì sẽ đến bệnh viện chăm sóc cho Tô Thư Uyển. Do vậy, hắn cũng hiếm khi gặp mặt và nói chuyện với Châu Viên Cầm.

Bỏ trốn không thành, Tô Thư Uyển cảm thấy vô cùng lo lắng. Không biết liệu Châu Viên Cầm có làm gì gây khó dễ cô không nữa? Cô nằm trằn trọc trên giường, lo sợ cho cả bản thân mình lẫn đứa trẻ trong bụng.

Cộc, cộc…

Có tiếng gõ cửa, Tô Thư Uyển nhướng mắt về phía cảnh cửa gỗ, nói khẽ một tiếng: “Mời vào.” Cô còn tưởng là quản gia Thẩm hoặc Lâm Túc Kỳ, nhưng không ngờ lại là Châu Viên Cầm.

Tô Thư Uyển giật mình, lồm cồm ngồi thẳng dậy. Châu Viên Cầm bê bát cháo về phía cô, đặt nhẹ xuống bàn.

“Phu nhân.” Cô cúi đầu chào, sau đó nhìn bà một cách dè dặt.

Châu Viên Cầm kéo ghế ngồi xuống cạnh giường bệnh, vẻ mặt nghiêm nghị. Tô Thư Uyển giấu tay sau lớp chăn mỏng, vân vê lại với nhau đầy căng thẳng.

“Đã khỏe hơn chưa? Vết thương còn thấy đau hay thấy khó chịu ở đâu không?” Châu Viên Cầm cất lời hỏi han.

Ban đầu Tô Thư Uyển còn tưởng mình nghe nhầm. Cô trầm mặc một lúc, thấy bà ấy vẫn đang đợi câu trả lời từ mình thì nói:

“Đã khỏe lên nhiều rồi ạ. Vết thương cũng không đau hay khó chịu gì cả.”

Tô Thư Uyển đối với Vương phu nhân vẫn luôn dè chừng như vậy. Từ trước đến giờ bà chưa bao giờ thích cô, vậy mà cô còn dám mang theo máu mủ nhà họ Vương bỏ trốn. Cô nghĩ, đáng lẽ bà phải tức giận đến mức ngay lập tức giáo huấn cô một trận.

“Vậy thì tốt. Cố gắng nghỉ ngơi, ăn uống điều độ để bồi dưỡng cơ thể nhé.”

Cơ mặt Châu Viên Cầm dịu lại, trên môi còn thấp thoáng nụ cười. Bà khẽ chép miệng, vỗ nhẹ xuống phần ga giường bên cạnh Tô Thư Uyển rồi nói:

“Cảm ơn cháu vì đã cứu ta.”

“Thư Uyển, những chuyện trước đây là ta sai, ta từng nói những lời khó nghe làm tổn thương cháu. Mong cháu đừng để trong lòng nữa… cho ta xin lỗi nhé!”

Châu Viên Cầm đưa tay về phía trước. Tô Thư Uyển hiểu ý, bèn thò tay ra nắm lấy tay ấm áp của bà, rồi đáp:

“Phu nhân, thật ra tôi cũng hiểu được phần nào vì sao bà lại làm như vậy.”

Người mẹ nào mà chẳng muốn đem đến những điều tốt đẹp cho con của mình chứ? Có trách thì chỉ trách số phận Tô Thư Uyển hẩm hiu hay ông trời thích trêu đùa lòng người mà thôi.

“Cảm ơn cháu đã hiểu cho ta.”

Châu Viên Cầm bưng bát cháo lên, thổi nguội từng muỗng rồi đút cho Tô Thư Uyển. Cô dè dặt bảo bà mình có thể tự xúc ăn được, nhưng Châu Viên Cầm vẫn kiên nhẫn đút hết bát cháo cho cô.

“Sau này đừng gọi ta là phu nhân nữa.”

“Dạ?” Tô Thư Uyển bỗng khựng lại.

Bà vén phần tóc mái trước trán Tô Thư Uyển, mỉm cười.

“Chẳng phải sẽ cùng Gia Vỹ kết hôn sao? Từ giờ cứ gọi ta bằng mẹ đi.”

Tô Thư Uyển thoáng giật mình, hai mắt tròn xoe nhìn Châu Viên Cầm. Cô đang nằm mơ đấy sao? Kết hôn… cùng với Vương Gia Vỹ?

“Phu… phu nhân…”

“Phải gọi bằng mẹ.” Bà nhắc khẽ.

“Mẹ…”

Tô Thư Uyển rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào gọi một tiếng mẹ. Châu Viên Cầm đặt bát cháo xuống, ôm chầm lấy cô. Suy đi nghĩ lại, thì máu mủ mới là quan trọng nhất. Bà cũng không thể để cháu nội của mình rời xa mẹ ruột của nó, như vậy chẳng khác nào tạo nghiệt cả.

Châu Viên Cầm biết nếu bản thân còn cố chấp thì Vương Gia Vỹ cũng sẽ bỏ bà mà đi. Nếu vậy, chẳng thà bà chấp nhận Tô Thư Uyển thì mọi chuyện đều êm đẹp.

Trải qua nguy hiểm, Châu Viên Cầm cũng biết cô gái kia là người con gái tốt. Tâm tính lương thiện, bảo sao lại có thể làm rung động trái tim con trai của bà.

“Con nghỉ ngơi đi. Chiều nay ta sẽ đưa cùng Gia Vỹ đưa con đi khám thai.” Bà vỗ nhẹ vào tay Tô Thư Uyển, sau đó đóng nhẹ cửa đi ra ngoài.

Vương Gia Vỹ đi ngang qua phòng cô, vô tình nghe được hai người nói chuyện. Châu Viên Cầm đã chấp nhận Tô Thư Uyển, hắn thấy rất vui.

“Mẹ… cảm ơn mẹ. Cảm ơn mẹ đã chịu chấp nhận Thư Uyển.”

“Cảm ơn gì chứ? Là trước đây mẹ suy nghĩ nông cạn.”

Bởi vì Tô Thư Uyển đang mang thai, cho nên Châu Viên Cầm bàn bạc với Vương Gia Vỹ làm lễ đính hôn, rồi đợi sau khi cô sinh mới tổ chức lễ cưới. Hôn lễ nhà họ Vương không thể làm qua loa, cũng không để con gái người ta gả về nhà bà chịu thiệt thòi.

Tình hình Vương thị đang căng thẳng, Vương Gia Vỹ chưa thể thông báo tin tức này đến truyền thông. Tin tức Vương Cẩn bị bắt đã khiến tập đoàn chịu tổn thất về danh tiếng, các vị cổ đông rơi vào trạng thái hoang mang. Giám đốc Tần thừa cơ hội muốn mở cuộc họp cổ đông vào cuối tuần sau, giành lấy vị trí chủ tịch hội đồng quản trị.

Vương Gia Vỹ đau đầu mấy ngày này cũng là vì chuyện này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.