Tô Thư Uyển nằm viện hai tuần thì được xuất viện, cuối cùng lại quay trở về dinh thự nhà họ Vương.
Thời gian gần đây Vương Gia Vỹ rất ít khi về nhà. Nếu không phải là ở công ty làm việc thì sẽ đến bệnh viện chăm sóc cho Tô Thư Uyển. Do vậy, hắn cũng hiếm khi gặp mặt và nói chuyện với Châu Viên Cầm.
Bỏ trốn không thành, Tô Thư Uyển cảm thấy vô cùng lo lắng. Không biết liệu Châu Viên Cầm có làm gì gây khó dễ cô không nữa? Cô nằm trằn trọc trên giường, lo sợ cho cả bản thân mình lẫn đứa trẻ trong bụng.
Cộc, cộc…
Có tiếng gõ cửa, Tô Thư Uyển nhướng mắt về phía cảnh cửa gỗ, nói khẽ một tiếng: “Mời vào.” Cô còn tưởng là quản gia Thẩm hoặc Lâm Túc Kỳ, nhưng không ngờ lại là Châu Viên Cầm.
Tô Thư Uyển giật mình, lồm cồm ngồi thẳng dậy. Châu Viên Cầm bê bát cháo về phía cô, đặt nhẹ xuống bàn.
“Phu nhân.” Cô cúi đầu chào, sau đó nhìn bà một cách dè dặt.
Châu Viên Cầm kéo ghế ngồi xuống cạnh giường bệnh, vẻ mặt nghiêm nghị. Tô Thư Uyển giấu tay sau lớp chăn mỏng, vân vê lại với nhau đầy căng thẳng.
“Đã khỏe hơn chưa? Vết thương còn thấy đau hay thấy khó chịu ở đâu không?” Châu Viên Cầm cất lời hỏi han.
Ban đầu Tô Thư Uyển còn tưởng mình nghe nhầm. Cô trầm mặc một lúc, thấy bà ấy vẫn đang đợi câu trả lời từ mình thì nói:
“Đã khỏe lên nhiều rồi ạ. Vết thương cũng không đau hay khó chịu gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-gai-cua-vuong-thieu-gia/3476459/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.