Nghe thấy giọng nói lạ, Tô Thư Uyển không dám thở mạnh. Chất giọng này không giống với hai kẻ đã bắt cô khi nãy, vậy hắn là ai?
 
Cô muốn hét lên thật to, nhưng miệng bị bịt chặt bằng băng dính nên không thể phát ra tiếng. Trong bóng tối tràn ngập căn phòng, người đàn ông kia nhếch nhẹ khóe môi, hỏi nhỏ:
 
“Muốn nói chuyện?”
 
Tô Thư Uyển ngay tức khắc gật đầu.
 
“Được, tôi có thể mở băng keo để em nói chuyện. Nhưng mà bé con này, nếu em dám hét lên, đừng có trách!”
 
Ông ta giống như đọc được ý nghĩ của Tô Thư Uyển vậy. Cô sởn gai ốc, nghe thấy hai từ “bé con” cảm thấy thật kinh tởm.
 
Người đàn ông đó, có thể đáng tuổi cha cô đó.
 
Hắn tháo băng dính trên miệng cô xuống, động tác vô cùng nhẹ nhàng. Khi người đàn ông kia sát lại gần, Tô Thư Uyển tự nhiên lại cảm thấy mùi hương trên cơ thể đó có chút quen thuộc.
 
Dù cho đến thời điểm hiện tại, đôi mắt của Tô Thư Uyển vẫn bị mảnh vải màu đen che mất, cô hoàn toàn không nhìn thấy hình dáng của hắn, nhưng thông qua giọng nói, Tô Thư Uyển có thể phán đoán người đàn ông này phải ngoài năm mươi tuổi. Cách nói chuyện của ông ta lại biến thái như vậy, lẽ nào là một tên yêu râu xanh chính hiệu?
 
“Ông… ông muốn làm gì tôi hả?”
 
“Bé con sao lại nói chuyện với anh như vậy? Không dễ thương chút nào.”
 
Một ngón tay chạm vào gò má Tô Thư Uyển, cô bất giác rùng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-gai-cua-vuong-thieu-gia/3476438/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.